_____

Vừa bước vào hành lang, hơi lạnh ùa đến như bị đẩy ra từ bên trong. Nhiệt độ quanh người tụt xuống rõ rệt.

“Lạnh thật đấy, trò này đúng là biết tạo không khí.” Hạ Kỳ Dung rùng mình, lôi từ ba lô ra một chiếc áo khoác: “May mà tôi nghe lời tiền bối, mang theo sẵn áo ấm.”

“Anh hiểu rõ kịch bản của Seine Phil vậy sao?” Lê Hi chuyển mắt khỏi người Đoạn Trinh, liếc nhìn hắn.

“Đây là lần thứ hai tôi vào thế giới này. Mà mấy kịch bản thế giới của Tứ Đại Ma Vương thì nhiều người đã mổ xẻ rất kỹ rồi.” Hạ Kỳ Dung đáp.

Hắn còn định “truyền thụ” thêm cho đội viên mới nhìn có vẻ ngơ ngác này vài điều, thì Đoạn Trinh chợt hỏi: “Lê Hi, chúng ta nên đi đâu trước?”

“Em xem thử đã.” Lê Hi lập tức tập trung, giả vờ nhắm mắt cảm nhận hai giây—thực ra là đang nhớ lại cốt truyện—rồi hạ giọng nói: “Tầng hai an toàn hơn, nhưng tầng ba có thể có manh mối.”

“Lên tầng ba.” Đoạn Trinh quyết định không chút do dự. Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Hạ Kỳ Dung, giữ im lặng.”

Hạ Kỳ Dung ỉu xìu đáp “Ờ.”

Tòa nhà có tổng cộng năm tầng. Hành lang chia làm hai bên trái phải có cầu thang. Lê Hi dẫn họ đi theo lối bên phải. Tầng ba là khu lớp học của khối 12. Cửa phòng học đều bị khóa chặt, chỉ có thể nhìn vào bên trong qua ô cửa kính phủ bụi dày.

Chỉ cần đứng ngoài hành lang cũng cảm nhận được hơi lạnh len lỏi.

“Trong phòng học chắc chắn có manh mối.” Lê Hi nói. Có vẻ bị doạ, cậu bất giác lại gần Đoạn Trinh thêm mấy bước.

Đoạn Trinh cúi mắt nhìn cậu. Từ xa đã thấy thân hình thiếu niên này mảnh khảnh, đến gần mới phát hiện, cậu chỉ cao đến vai anh.

“Nếu sợ thì đi sát sau lưng tôi.” Anh hiếm khi nói thêm một câu, rồi đá văng cánh cửa lớp học—âm thanh loảng xoảng vang lên thật chói tai.

Một đám bụi dày đặc bay tung. Đoạn Trinh phẩy tay, nheo mắt nhìn xuống sàn nhà.

Lớp bụi phủ dày đến mức in được dấu chân. Dù họ chưa bước vào, trên mặt sàn lại đã có vô số dấu chân hỗn loạn, như thể vừa có rất nhiều người chen nhau tháo chạy trong hoảng loạn.

“Nhiều quỷ thế này, bảo sao tầng này âm khí dày đặc thế.” Hạ Kỳ Dung bĩu môi: “Bị vây một phát là mệt lắm đó.”

Đoạn Trinh chỉ “ừ” một tiếng rồi bước vào lớp.

Những người còn lại cũng đi vào theo. Diêu Cửu có chút do dự, nhưng vẫn cắn răng bám sát tường, như thể chỉ cần có biến là sẽ lao ra ngoài ngay lập tức.

Lúc này, Tôn Nhạc vốn nãy giờ không nói gì rút ra một xấp bùa chú từ ba lô, tung lên không trung. Lá bùa tự động bốc cháy, lơ lửng ở bốn góc phòng.

“Một phút. Trước khi bùa cháy hết sẽ không có quỷ vào được.” Hắn nói.

Năm người lập tức tản ra tìm kiếm manh mối.

Đoạn Trinh kiểm tra bục giảng—loại gỗ lớn kiểu cũ. Trên bàn đặt một sổ điểm danh cũ, bên trái là ngăn kéo rỗng. Anh cẩn thận lật sổ, bên trong chỉ ghi chép các hoạt động và tình trạng học sinh.

Anh đang lướt nhanh qua thì cảm thấy vạt áo mình bị kéo nhẹ.

“Anh Trinh...” Giọng Lê Hi vang lên bên cạnh, trong trẻo như dòng suối, nhưng thấp thoáng chút lo âu.

“Cứ gọi tên tôi là được.” Anh đáp, từ góc nhìn của mình chỉ thấy được đỉnh mũ trắng của cậu.

Lê Hi ngẩng đầu, chỉ vào bục giảng.

Cậu đi lên trước vài bước. Đoạn Trinh hiểu ý, lùi lại một bước, thấy cậu gõ gõ lên mặt bàn phát ra tiếng rỗng rỗng.

—— bục giảng này rỗng bên trong.

Lê Hi ngồi xổm xuống, chỉ vào ngăn tủ dưới bục giảng, khẽ nói: “Em có cảm giác chỗ này rất không ổn.”

Tủ có hai tay cầm tròn nối với nhau bằng một thanh gỗ ngắn xuyên giữa.

Đoạn Trinh nhíu mày, liếc nhìn Tôn Nhạc.

“Còn nửa phút.” Tôn Nhạc đáp.

Ban đầu Đoạn Trinh định để cậu rút cây gậy gỗ ra, nhưng nghĩ tới lá gan của Lê Hi, anh lại ra hiệu cho cậu đứng lên, đồng thời cúi người, chậm rãi đưa tay rút lấy cây gậy đặt một bên.

“Bên trong có khi có gì đó, anh phải cẩn thận.” Lê Hi đứng bên cạnh nói nhỏ, các ngón tay siết chặt lấy vạt áo, khóe miệng mím lại như đang sợ hãi. Chỉ là, nếu ai đó để ý tới ánh mắt cậu, sẽ phát hiện cậu hoàn toàn không nhìn vào cái tủ, mà chỉ mê mẩn dõi theo từng cử chỉ của Đoạn Trinh.

Đoạn Trinh rút gậy ra, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Lê Hi bất ngờ thở phào một hơi, nhưng liền sau đó lại vội nín lại.

Đoạn Trinh mở cửa tủ ra, chiếc tủ khá khít, cần dùng chút sức mới kéo được. Vừa mở ra, một thứ liền rơi “phịch” xuống đất — là một xác khô!

Xác khô suýt nữa đập trúng khiến Đoạn Trinh hơi cau mày. Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra lá bùa gần như đã cháy hết, bèn bước tới, lục lọi quanh người cái xác đang mặc bộ đồng phục giáo viên, sau đó nắm lấy cổ tay Lê Hi, quay sang ba người còn lại nói: “Đi!”

Cả nhóm vội vã rời khỏi phòng học, Tôn Nhạc dán một lá bùa lên cửa. Mọi việc vừa xong, bên trong liền vang lên tiếng bước chân lê lết, qua tấm kính cửa, có thể thấy gương mặt vàng khô đáng sợ của cái xác kia đang hiện ra. Nó há miệng, phát ra tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, từng chút một đập vào cửa, nhưng đều bị sức mạnh của lá bùa đánh bật ra.

Đoạn Trinh cảm giác rõ ràng cổ tay mình khẽ run lên một chút. Anh buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu: “Yên tâm đi, nó không ra ngoài được đâu.”

“Em có sợ đâu.” Lê Hi nhỏ giọng phản bác: “Chỉ là hơi hồi hộp chút thôi.”

Vừa gặp mặt đã chạm tay chạm chân thế này, cậu hồi hộp đến mức sắp đứng không vững, cứ có cảm giác bước tiếp theo là công khai mối quan hệ mất rồi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play