_______
Lê Hi nghĩ lan man, thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng tương lai dùng bùa phép thế nào để sinh con, rồi con sẽ đặt tên gì... Thì đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng hét thất thanh, rồi một lực mạnh kéo cậu ngã nhào xuống.
Một luồng tinh thần lực bao phủ lấy cơ thể cậu. Khi thấy khúc xương trắng chỉ còn nửa thân dưới đang trôi lơ lửng giữa không trung bay đến, cậu lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đầu óc cậu còn đang phân vân không biết nên giữ hình tượng yếu ớt hay cố vùng lên như tiểu bạch hoa tự lực cánh sinh, thì đã bị ai đó ôm chặt lấy. Trán tựa vào ngực đối phương.
Nhiệt độ từ chiếc sơmi mỏng truyền sang, trán cậu có thể cảm nhận rõ bắp thịt rắn chắc bên trong. Thậm chí, nếu nín thở, còn nghe được tiếng tim đối phương đập trầm mạnh – thịch, thịch, thịch – như chiếc búa nhỏ đang gõ vào lồng ngực cậu.
Lê Hi đờ người, nhưng vẫn không quên ôm eo Đoạn Trinh, rụt người vào lòng anh thêm chút nữa.
Đoạn Trinh tung một cú đá mạnh, hất văng bộ xương bay đến. Rồi anh cảm nhận được người trong ngực đang ôm lấy mình, thân hình gầy yếu khẽ run lên, đầu cọ cọ vào ngực anh.
Cho rằng cậu đang sợ hãi, Đoạn Trinh hơi chần chừ một chút, rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu:
“Không sao rồi.”
Lê Hi ôm chặt không chịu buông.
Sống từng này năm ở thế giới này, sao vẫn còn yếu đuối đến thế...
Đoạn Trinh thầm nghĩ, nhưng rồi lại nhớ đến ánh mắt tin cậy trong suốt của cậu thiếu niên, lòng mềm hẳn xuống. Anh đành ôm lấy cậu bằng một tay, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Cửu.
Ánh mắt anh trong nháy mắt liền chuyển lạnh, tựa như sương phủ đầu đông.
Tôn Nhạc xử lý xong bộ xương không theo kịch bản khiến cả nhóm lỡ tay, hơi nhíu mày.
Hành lang bỗng trở nên im ắng khác thường, đến cả Hạ Kỳ Dung vốn hay nói cũng không thốt lời nào.
Diêu Cửu vừa lấy lại bình tĩnh đã cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ. Cậu ta siết chặt ngón tay, nhớ đến hành động lúc nãy, liền chủ động lên tiếng:
“Xin lỗi, ban nãy tôi bị dọa sợ quá, theo bản năng liền…”
Cậu ta cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Rõ ràng người suýt ngã là Lê Hi, mà giờ nhìn cậu ta lại giống như người bị hại hơn.
“Không có lần sau.” Đoạn Trinh lạnh giọng.
Anh đã trải qua gần mười phó bản, từng thấy đủ kiểu chiêu trò. Mấy tâm tư nhỏ của Diêu Cửu, anh nhìn là hiểu ngay. Nhưng đây chỉ là phó bản cấp thấp, Diêu Cửu cũng chỉ là người mới vừa vào trò chơi, anh không định xen vào lựa chọn của đối phương.
Diêu Cửu tưởng rằng mình được tha, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi ngẩng đầu, ánh mắt cậu ta không nhịn được mà dừng lại trên người Lê Hi – người đang được ôm trong lòng Đoạn Trinh – đáy mắt ánh lên vài phần oán hận.
Rõ ràng đều là người xa lạ lần đầu gặp mặt, tại sao Đoạn Trinh lại chỉ quan tâm mỗi Lê Hi?
“Cậu nên xin lỗi Lê Hi.” Đoạn Trinh đột ngột nói.
Diêu Cửu lập tức khựng người.
Lúc này Lê Hi mới hoàn hồn, cố giữ hình tượng dịu dàng, nhẹ giọng nói:
“Không sao đâu, em nghĩ Diêu Cửu chắc cũng không cố ý. Dù sao cũng là lần đầu gặp cảnh này, bị dọa là chuyện bình thường.”
“Trong đội của tôi, không chứa người kéo đồng đội ra chắn đòn.” Giọng Đoạn Trinh lạnh băng: “Nếu không phải người mới, cái giá phải trả sẽ không dừng ở một lời xin lỗi.”
“Xin lỗi!” Diêu Cửu đột ngột lên tiếng, “Ban nãy tôi không nên kéo cậu, khiến cậu suýt nữa rơi vào nguy hiểm.”
Lê Hi cũng chẳng hứng thú lắm với lời xin lỗi đó, nhưng nể mặt Đoạn Trinh, vẫn khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói:
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, lần sau đừng như vậy nữa.”
Chuyện coi như khép lại, cả nhóm tiếp tục tiến về phía trước.
Bộ xương khô ban nãy bị Đoạn Trinh đá bay, đập vào tường vỡ nát, giờ đã mất hoàn toàn khả năng hành động.
Lê Hi bước lên liếc nhìn nó một cái, rồi nhanh chân đuổi theo Đoạn Trinh, túm lấy tay áo anh.
Đoạn Trinh quay đầu lại nhìn cậu.
Mặt Lê Hi đỏ bừng, một tay khác kéo thấp vành mũ xuống, lí nhí hỏi:
“Thật ra thì… vừa rồi anh có thể trực tiếp xử lý luôn bộ xương khô với đôi giày cao gót đó mà, sao lại phải né tránh vậy?”
Không đợi Đoạn Trinh trả lời, cậu đã nói tiếp:
“Là bởi vì trong đội có bọn em sao?”
Chính vì thế, dù đang ở phó bản cấp thấp, họ vẫn cẩn thận tìm kiếm manh mối từng bước một — là để người mới không bị choáng ngợp bởi độ khó của trò chơi, cũng là để giúp người mới làm quen với cách vận hành của phó bản.
… Nghĩ đến đây, Lê Hi mới nhận ra trong đám này thật ra chỉ có Diêu Cửu là người mới. Nói cách khác, tất cả hành động của Đoạn Trinh vừa rồi đều là vì Diêu Cửu. Khóe môi cậu lập tức sụp xuống, ngón tay bấu vào tay áo Đoạn Trinh cũng khẽ siết chặt hơn.
Nhưng tâm trạng chùng xuống ấy cũng không kéo dài được bao lâu. Thấy cậu lại cúi đầu, trông có vẻ lo lắng bất an, Đoạn Trinh khẽ thở dài, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cậu:
"Đừng nghĩ lung tung nữa.”
Lê Hi sững người, đưa tay sờ sờ đầu mình, khóe miệng khẽ run rẩy. Cuối cùng vẫn không nén được, môi khẽ cong lên, đến cả tiếng cười cũng suýt bật ra.
Trên gương mặt Đoạn Trinh cũng hiện lên một nụ cười mờ nhạt.
Phía sau, Hạ Kỳ Dung im thin thít như gà, chứng kiến cảnh tượng ấy thì không nhịn được mà thì thầm với Tôn Nhạc:
“Sao tôi cứ thấy hai người họ có gì đó là lạ… Đoạn ca từ khi nào lại dịu dàng với người khác như vậy chứ?”
Tôn Nhạc đáp lại chắc nịch:
“Lê Hi trạc tuổi với em trai đội trưởng. Với lại đội trưởng xưa nay luôn dịu dàng với mấy đứa nhỏ, chỉ là đa số tụi nó không dám lại gần anh ấy thôi.”
“Nghe cũng có lý.” Hạ Kỳ Dung gãi đầu.
Tuy đã chấp nhận lời giải thích ấy, nhưng nhìn Lê Hi và Đoạn Trinh ở cạnh nhau, hắn vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mà nghĩ mãi cũng không rõ được là lạ chỗ nào.