Tân Chỉ mở cửa, đón hắn vào trong.
Chỉ thấy vị “tam công tử” kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ uể oải thường thấy. Mí mắt hơi sụp xuống, tinh thần lơ mơ. Vừa bước vào cửa, hắn chẳng buồn nhìn ai, liền đi thẳng tới chiếc bàn gỗ mà khách quý hay dùng để ăn uống, ngồi phịch xuống, một tay chống cằm, lười biếng liếc mắt về phía Tân Chỉ.
“Đem món đồ ngươi nói ra đây mau lên,” giọng hắn trầm khàn, mệt mỏi lộ rõ, không giống giọng nói của người trẻ tuổi.
Tân Chỉ nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của hắn, quả thật còn tệ hơn cả mấy vị khách nghiện cà phê thường xuyên ghé tiệm cô ở thời hiện đại. Lúc đó, đồng nghiệp còn gọi đùa họ là kiểu “ngựa trâu làm công”.
Tân Chỉ lắc đầu xua đi những cụm từ hoa mỹ kiểu hiện đại, rồi vào bếp lấy ra một ly cà phê nóng đã chuẩn bị từ sớm, đặt xuống trước mặt Văn Diễn Chu.
Văn Diễn Chu mắt đã lim dim như sắp ngủ, nghe thấy tiếng Tân Chỉ thì không thèm mở mắt, một tay cầm ly sứ lên, đưa thẳng lên miệng uống.
Những năm gần đây hắn uống không biết bao nhiêu loại thuốc, đắng chát cay nồng đều nếm qua cả, nên cứ tưởng đây lại là một loại “dược thiện” (thức uống có công dụng trị liệu) khác mà thôi. Hắn không hề đề phòng.
Nhưng thứ nước này khác hoàn toàn với những món hắn từng uống. Nó tỏa ra một mùi hương lạ lẫm như đến từ dị quốc. Vừa đắng lại hơi chua, nhưng nếu nếm kỹ sẽ thấy hậu vị thoảng chút ngọt nhẹ.
Hắn lập tức mở bừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào nửa ly cà phê còn lại, rồi dứt khoát ngửa đầu uống cạn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play