Lúc này Tô Niệm Từ thực sự hoảng sợ, muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lại bị Tân Chỉ dùng tay còn lại nắm chặt lấy cánh tay kéo lại – sống chết có nhau, đã đi thì phải cùng đi.
Cứ thế, ba người lôi kéo nhau mà bước vào cửa. Trong sảnh lớn, khách khứa đang mải mê uống rượu thưởng thức ca vũ, không ai để ý đến hai cô gái trẻ mặt mộc đi ngang qua.
Phòng trong Tầm Hoa phường được bày trí cực kỳ tao nhã. Thảm trải sàn mềm mại mang phong cách Tây Vực, chăn đệm êm ái, mọi thứ đều toát lên sự sang trọng. Đồ gỗ dùng toàn loại tốt, ghế mây lót đệm dày khiến người ngồi vào là không muốn đứng dậy nữa.
Liên Hoa dặn dò Tân Chỉ và Tô Niệm Từ nếu cần gì thì chỉ cần rung chiếc chuông nhỏ đặt trên bàn là sẽ có người đến, rồi nàng rời khỏi phòng.
Cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn vừa khép lại, Tân Chỉ lập tức bật dậy khỏi ghế. Cô đảo mắt quan sát khắp căn phòng, như thể đang tìm thứ gì đó bất thường.
“Có chuyện gì vậy?” – Tô Niệm Từ hỏi, gương mặt hơi ửng đỏ vì hơi rượu thoang thoảng trong phòng.
“Tìm được rồi!” – Tân Chỉ ánh mắt sáng rực, ngồi thụp xuống, ghé vào một góc bàn trà làm bằng gỗ đào khắc hình mây trôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play