Những người làm việc, đi làm công ở bên ngoài, nhận được tin liền lập tức quay về. Cả thôn Kiều Đông giờ đây giống như có một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống trúng đầu họ.
Đến giờ tan làm, những người thuê nhà lục tục trở về cũng nghe được tin thôn Kiều Đông sắp bị giải tỏa, thời gian di dời cụ thể vẫn chưa quyết định nhưng ước chừng chỉ trong vòng một hai tháng tới. Người trong thôn thì vui mừng, nhưng bọn họ lại cảm thấy khó chịu, nhìn người khác sắp phát tài, còn mình thì phải tìm nhà mới, chuyển nhà. Họ lại phải thuê nhà ở thôn Kiều Tây hoặc nhà dân ở vùng ngoại ô, những nơi đó dù gần chỗ làm của họ hơn nhưng tiền thuê lại đắt gấp đôi, mà môi trường lại không bằng được thôn Kiều Đông.
Những người hiểu lý lẽ thì sẽ thông cảm cho chủ nhà, còn những người không hiểu lý lẽ lại bắt đầu thử thách giới hạn của chủ nhà, hỏi nếu không cho thuê nữa thì bồi thường thế nào.
Trừ nhà cậu cả không có nhà cho thuê, các gia đình khác có nhà cho thuê đều gặp phải những kẻ vô lại muốn chiếm lợi.
Vừa bước ra khỏi nhà cậu ba, Trần Kim đã bị khách thuê nhà chặn lại giữa đường.
"Cô chủ nhỏ, tự dưng lại bảo chúng tôi phải chuyển đi, giờ tìm nhà thuê đâu có dễ, ít nhất cũng phải bồi thường chứ?!" Một gã đàn ông vẻ mặt hung hăng xông tới, trông như muốn đánh nhau với Trần Kim. Phía sau gã còn có cả chục người, đều là người thuê nhà của cô, chỉ có ba người hùa theo, số còn lại thì chỉ đi theo mà không nói gì.
Trần Kim cười lạnh một tiếng, bồi thường cái gì mà bồi thường. Hiện tại mới chỉ có thông báo giải tỏa chứ có nói bao giờ phải chuyển đi đâu. Nói đi cũng phải nói lại, hợp đồng thuê nhà cũng chẳng làm, thuê nhà chỉ cần đặt cọc hai tháng tiền thuê, rồi trả tiền thuê mỗi tháng.
Chẳng qua là nhìn nhà cô chỉ còn một mình cô, nghĩ cô còn trẻ dễ bị bắt nạt nên mới muốn đến đây ăn hôi chút lợi sao? Mơ đi! Chẳng qua cô thường không ở nhà, người trong thôn đều khen cô thông minh, ngoan ngoãn nên mới khiến cho những người này có cái suy nghĩ lệch lạc như thế. Nếu họ chịu khó đi hỏi thăm ở thôn Kiều Tây thì đã biết cái tên "Kim gây chuyện" của cô không phải là bỗng dưng mà có.
Trần Kim chống tay lên hông: "Thứ nhất, tôi chưa bảo các người phải chuyển đi ngay bây giờ. Trong thôn có ai nói với các người phải chuyển ngay bây giờ à? Gọi người đó ra đây cho tôi xem nào? Thứ hai, từ bây giờ các người có thể bắt đầu tìm nhà thuê mới được rồi. Cuối cùng! Tiền cọc sẽ được hoàn trả toàn bộ nếu các người chuyển đi trong tháng này, tiền thuê tháng này cũng sẽ được hoàn lại, nếu không chuyển đi trong tháng này thì không hoàn lại. Từ tháng sau trở đi, ở bao nhiêu ngày thì tính tiền bấy nhiêu ngày."
"Một số người trong các người ở đây là khách thuê lâu năm của nhà chúng tôi rồi, lúc mẹ tôi còn sống cũng không ít lần giúp đỡ các người, gặp khó khăn không trả nổi tiền thuê cũng cho các người hoãn một hai tháng, trái cây rau củ trong nhà cũng chẳng thiếu gì cho các người, làm người phải có lương tâm chứ! Đừng bảo tôi làm người không phải phép, chuyển đi trong tháng này, tôi còn bồi thêm hai mươi đồng phí vận chuyển. Các người tự mà cân nhắc đi."
Những người đi theo bàn tán xôn xao, gã đàn ông mở lời lúc đầu bị cô nói cho xì hơi, còn muốn đôi co thêm, nhưng bị Trần Kim chặn lại ngay: "Anh muốn gây sự thì tốt nhất cũng nghĩ cho kỹ, người nhà họ Trần chúng tôi không phải thứ dễ xơi đâu!"
Làm loạn ở địa bàn nhà cô? Tối nay cô sẽ cho người đánh gã văng ra khỏi đây.
"Các người định làm gì thế?" Điền Miêu nghe thấy tiếng ồn, chạy ra thấy Trần Kim bị vây lại thì trong lòng lập tức lo lắng, cầm cái chổi dựa vào tường xông tới, hét to: "Người đâu! Có kẻ muốn gây sự đây này!"
Vừa nghe tiếng hô, mấy nhà ở đầu thôn gần đó liền chạy ra, đặc biệt là mấy người cậu còn ở nhà cậu ba.
Thím Chu chạy đến nhanh nhất, cầm cái đòn gánh dài vừa đi vừa chửi: "Tôi xem các người là ăn no rửng mỡ quá đến đây bắt nạt người trong thôn tôi đúng không!"
Uy danh của thím Chu cả thôn đều biết, nổi tiếng là đánh khắp thôn không ai địch nổi. Có khách thuê nhà tham lam đến tiệm của bà ấy mặc cả cũng bị bà chửi cho không dám hé răng.
"Không, không phải đâu, chúng tôi không có ý đó."
"Đúng đúng, chúng tôi chỉ đến xem náo nhiệt thôi."
"Tôi không định làm loạn đâu, chỉ là đến hỏi chủ nhà về chuyện giải tỏa, đổi chỗ thuê cũng phải cần thời gian tìm nhà chứ?" gã đàn ông lúc nãy còn hung hăng giờ thấy càng ngày càng có nhiều người trong thôn cầm gậy chạy đến thì cũng chùn bước.
Sau khi ăn xong, đồng nghiệp thuê nhà cùng thôn Kiều Đông đến tìm gã nói chuyện về việc tìm nhà thuê mới, đồng nghiệp vừa đến đã ca thán một trận vì chủ nhà chưa cho câu trả lời rõ ràng, không biết có thể lấy lại tiền cọc không, lúc đó mà bảo chuyển đi ngay thì phiền toái lắm. Nhưng đồng nghiệp thuê nhà của thím Chu, bọn họ chỉ dám thăm dò hỏi han.
Còn gã lại nghĩ chủ nhà của gã chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, còn đang học đại học, người trẻ học hành thì da mặt mỏng nhất, gã muốn thử xem có lấy được chút tiền bồi thường không. Dù sao cũng hai tòa nhà, tiền bồi thường này đều rơi vào tay cô gái nhỏ này, chia ra một ít cũng chẳng đáng là bao.
Nhưng gã không ngờ cô gái nhỏ lại nói chuyện rành rọt rõ ràng, căn bản không sợ gã làm loạn. Động tĩnh càng lớn, lại còn thu hút cả nguời dân trong thôn đến. Người trong thôn đương nhiên sẽ bênh vực người trong thôn, gã nào còn dám làm loạn tiếp?
Cậu cả dẫn theo bốn người anh họ em họ đến, phía sau Trần Kim đứng mấy người đàn ông, khí thế của đám người đối diện yếu đi hẳn.
Đòn gánh của thím Chu suýt chọc vào mặt gã đàn ông, mắt trừng lên mắng: "Không phải cái gì mà không phải? Đồ con rùa sợ cứng nắn mềm*, nhìn Trần Kim tốt tính là muốn làm loạn phải không? Dám ở trên đất nhà họ Trần chúng tôi bắt nạt người, các người không biết là Mã Vương gia có mấy con mắt phải không*…”
*Đồ con rùa sợ cứng nắn mềm: Đồ nhát gan chỉ dám bắt nạt kẻ yếu.
* 马王爷几只眼 Trích từ câu gốc 马王爷三只眼 (Mã Vương gia có ba con mắt) Mã Vương gia là một nhân vật thần thoại, có thêm con mắt thần, “Mã Vương gia có ba con mắt” là ý nói người cực kỳ lợi hại.
Có vài nhà khác nghe tiếng của thím Chu cũng chạy qua xem náo nhiệt. Trần Quang Mãn chạy tới, thấy không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, quay đầu liền cho thằng cháu lớn một cái tát vào gáy: “Truyền lời mà truyền cũng không đúng!”
Ông ấy và lão bí thư chi bộ đang bàn chuyện thì thằng cháu lớn vội vàng chạy về báo rằng mấy nhà đầu thôn đánh nhau với một đám khách thuê trọ, cầm gậy vác chày, khiến cho lão bí thư chi bộ sợ tới mức run tay, còn ông ấy cũng lập tức chạy qua.
Trên đường chạy qua, ông ấy cứ lẩm bẩm: “Tổ tiên phù hộ, đừng có xảy ra chuyện gì!”
Ông ấy chỉ sợ việc giải tỏa vừa đến trong thôn này lại mọc cánh bay mất, tới lúc đó xảy ra chuyện, bên trên tức giận thì bọn họ cũng không được yên thân.
Kết quả, hóa ra chỉ có cái này thôi hả?
Không đánh nhau là được rồi, Trần Quang Mãn vỗ ngực, thở phào rồi bước tới gạt đòn gánh của thím Chu ra, hỏi tình hình xong liền biết có chuyện gì xảy ra.
Nếu đổi lại là bình thường, ông ấy chắc chắn sẽ đứng về phía Trần Kim, bởi đứa nhỏ này vừa là người nhà, vừa chiếm lý, không có lý gì không giúp. Nhưng bây giờ đang vào thời điểm mấu chốt, ông ấy không muốn làm lớn chuyện bèn ôn tồn khuyên nhóm khách thuê về suy nghĩ thêm về phương án của Trần Kim, rồi nói với mấy khách thuê ở nhà khác: “Chuyện giải tỏa chúng tôi cũng mới nhận được thông báo chiều nay, chưa kịp bàn bạc về vấn đề thuê nhà của mọi người, trong chốc lát chưa giải tỏa được đâu. Mọi người cứ bàn bạc với chủ nhà cho tốt. Tuy nhiên, tôi đề nghị mọi người có thời gian thì đi xem nhà trước, thuê sớm một chút. Không cần lo lắng về việc không được trả tiền cọc hay tiền thuê nhà dư đâu, nếu có chuyện gì, cứ tới nhà tôi tìm tôi.”
“Được rồi, mai mọi người còn phải đi làm, về nghỉ sớm đi.”
“Về đi, về đi.”
Chờ mọi người tản đi, Trần Quang Mãn liếc mắt nhìn thím Chu, gọi mấy người trong thôn lại gần rồi nói: “Đừng có ngồi chờ kiếm chút tiền thuê nhà một hai tháng này nữa, khuyên khách thuê dọn đi sớm, đỡ phải phiền phức.”
Ông ấy nhìn một vòng, tập trung vào bà Trần Tam nổi tiếng keo kiệt: “Học hỏi Trần Kim đi, lúc này rộng rãi một chút, trả lại tiền thuê tiền cọc, bồi thêm chút phí chuyển nhà, anh tốt tôi cũng tốt.”
Trần Quang Mãn còn có chuyện cần bàn bạc với lão bí thư chi bộ, nói mấy câu xong liền quay về, vừa đi vừa mắng thằng cháu lớn.
Bà Trần Tam bĩu môi, lẩm bẩm: “Trần Kim đọc sách không biết kiếm tiền khó khăn thế nào, tháng này ở được mười ngày rồi mà còn phải trả lại tiền thuê nhà, lại còn bù thêm hai mươi đồng, một tháng tiền thuê chỉ có năm mươi đồng thôi, tiền đền bù giải tỏa chưa vào tay mà đã mất tiền trước rồi...”
Con trai và con dâu của bà Trần Tam không nói gì, dù sao họ nói cũng chẳng có tác dụng. Ai bảo giấy tờ nhà đất của gia đình đều đứng tên bố mẹ họ chứ.
Cậu cả và mọi người đưa Trần Kim về nhà, cậu hai nói: “Bé ba, con đi thu dọn đồ đạc đi, con ở một mình trong nhà không an toàn, trước hết chuyển qua nhà cậu ba ở vài ngày đã.”
Cậu ba nghĩ ngợi một lúc rồi nói để cô qua ở cùng Điền Miêu một thời gian. Nhà cậu cả và cậu hai đều có công việc, không chừng mỗi ngày còn phải đi ra thành phố, vẫn là ở nhà cậu ba là ổn thỏa nhất.
Trần Kim hiểu ý tốt của mọi người, cô là một cô gái ở nhà một mình không an toàn, lỡ có ai có ý đồ xấu thì cũng không phòng được. Về nhà thu dọn đồ dùng vệ sinh cá nhân thường dùng, mang theo tiền mặt, sổ tiết kiệm và các loại giấy tờ, rồi theo mọi người qua nhà cậu ba ở. Cả nhà cậu hai ba người thì sang nhà cậu cả ở.
Sáng hôm sau, có khách thuê tới tìm Trần Kim nói muốn trả phòng tháng này. Trần Kim cũng sảng khoái: “Gần đây tôi đều ở nhà, mọi người chuyển ngày nào cứ tới tìm tôi, tiền cọc, tiền thuê nhà và phí chuyển nhà tôi sẽ không thiếu một xu.”
Có được lời đảm bảo, khách thuê yên tâm rồi, nói ngày mai nghỉ làm sẽ đi tìm chỗ ở mới.
Nhà Trần Kim có hai tòa nhà tổng cộng năm tầng cho thuê, mỗi tầng đều được chia thành bảy phòng, tất cả đều là phòng lớn có bếp nhỏ và nhà vệ sinh riêng. Đây là do cậu cả thiết kế, nói rằng như vậy dễ quản lý, mỗi nhà tự dọn dẹp vệ sinh của mình, tiền nước tiền điện tính theo từng hộ. Nếu như giống mấy nhà cho thuê ở thôn Kiều Tây, bếp và nhà vệ sinh đặt ở hai đầu hành lang thì tiền nước điện khó chia, vệ sinh công cộng lại bẩn thỉu.
Năm tầng lầu này hiện tại có ba mươi mốt hộ thuê, Trần Kim ngồi ở tiệm tạp hóa một buổi sáng, đã có hai mươi ba hộ tới nói tháng này chuyển đi, bao gồm cả gã đàn ông tối qua đòi bồi thường của cô. Còn lại tám hộ chưa tới, nhưng Trần Kim đoán chắc họ cũng sẽ tranh thủ thời gian chuyển đi trong tháng này. Thậm chí cả những người tới xác nhận sẽ chuyển đi tháng này, đại khái cũng sẽ kéo đến mấy ngày cuối tháng mới đi, như vậy có thể tiết kiệm được một tháng tiền thuê nhà.
Đây đều là chuyện nhỏ, Trần Kim cũng không để ý. Tốt nhất là bọn họ đến hòa thuận, đi cũng hòa thuận.
Mười giờ sáng, bên giải tỏa lại có người tới, mang theo dụng cụ đo đạc đo tới đo lui, còn có người tới chụp ảnh.
Hai người dì của Trần Kim nhận được tin, cũng vội vàng quay về.
Dì cả của Trần Kim, Trần Vân và mẹ cô là chị em ruột, làm nghề buôn bán quần áo ở khu chợ đầu mối phía Tây thành phố với ba quầy hàng, còn dượng cả Cố Thuận Phát cùng mấy anh em trong nhà mở một tiệm cơm, hai người chỉ có một cô con gái độc nhất là chị họ Cố Mẫn Mẫn.
Dì hai Trần Quỳ và cậu ba mới là anh em ruột, sức khỏe dì không tốt nên không có con.
Mối quan hệ giữa các anh chị em bên ngoại của Trần Kim rất tốt, nên thế hệ của Trần Kim thường được nuôi lớn với nhau. Chẳng hạn như cậu cả và cậu ba cũng thường giao con cái cho mẹ Trần Kim trông nom. Trần Kim được xếp chung với ba chị em họ, với trên có hai chị họ, dưới có một em họ nên người trong nhà quen gọi cô là “bé ba”, người trong thôn cũng quen gọi vậy.
Trần Vân vừa đến đã hỏi khắp nơi tìm “bé ba”, Trần Văn Cường mời bà ấy ngồi xuống ăn hoa quả và quạt mát, nhưng Trần Vân nhìn trái nhìn phải mà không thấy Trần Kim đâu, liền hỏi: “Bé ba không có ở nhà sao? Việc quan trọng thế này mà nó không có nhà thì không được đâu?”
Trần Văn Cường đã quen với vẻ lúc nào cũng vội vàng của em gái, đáp: “Trưởng thôn và lão bí thư gọi con bé đi làm việc rồi, em tìm nó có việc gì à?” Ông ấy chỉ hỏi vu vơ nhưng cũng thầm nghĩ Trần Vân thì có việc gì cần tìm Trần Kim chứ?
Trần Vân nhìn quanh, thấy mấy anh chị em đều có mặt, trừ đứa cháu trai lớn, còn lại các cháu khác không có ở chỗ anh cả, bà ấy mở lời thẳng thắn: “Nhà mình sắp giải tỏa rồi, căn nhà cũ của bố mẹ để lại chia thế nào đây?”
Mọi người đều quay sang nhìn bà ấy, ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau.
Trần Văn Khang với Vi Tú Hà, Trần Quỳ liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù mối quan hệ anh chị em họ rất tốt nhưng họ cũng đã chia xong rồi mà, căn nhà cũ của bố mẹ để lại đương nhiên không có phần của họ.
Vi Tú Hà hơi khó chịu, Trần Vân vừa về đến nhà đã đòi hỏi chuyện căn nhà cũ, ai mà không biết căn nhà này trước đây đã nói rõ sẽ để lại cho dì ba Trần Văn Phương, giờ Trần Văn Phương mất rồi, tất nhiên là của Trần Kim. Trần Vân đây là đang giả ngu hả.
Nhà họ với nhà Trần Văn Phương có quan hệ thân thiết nhất, vốn xem Trần Kim như con gái ruột, vì vậy Vi Tú Hà không ưa gì Trần Vân.
“Căn đó à, lúc bố mẹ mất đã nói để lại cho Trần Văn Phương rồi, làm thủ tục sang tên cho chị ấy luôn rồi. Năm ngoái chị ấy mất, đương nhiên là để lại cho Trần Kim chứ sao. Hồi đầu năm trưởng thôn còn gọi Trần Kim về làm chứng nhận, sang tên nhà và đất cho con bé hết rồi.”
Trần Văn Cường làm kinh doanh, Trần Văn Hoa làm trong cơ quan, cả hai đều hiểu ẩn ý trong lời nói của Trần Vân.
Chẳng lẽ bà ấy định nhắm vào căn nhà cũ?!
Hà Tĩnh Nhàn và Lưu Quyên, hai chị em chị dâu khẽ cười nhếch mép cùng nhau, họ làm dâu trong nhà mà còn không nghĩ đến chuyện tranh giành căn nhà bố mẹ để lại, thế mà cái thứ đã đi lấy chồng, còn không chăm sóc bố mẹ lúc cuối đời lại muốn tranh giành. Đúng là không biết xấu hổ.
Nhìn thấy Trần Kim sắp được chia một khoản tiền lớn, nếu bảo họ không ghen tị chút nào thì không đúng, một cô gái trẻ mới hai mươi mấy tuổi lại dễ dàng có trong tay số tiền đủ tiêu cả đời. Nhưng họ không phải là người không có lương tâm, năm xưa tình cảm bố mẹ ra sao họ đều hiểu rõ cả, hơn nữa lúc đó Hà Tĩnh Nhàn cùng Trần Văn Cường còn bận kiếm tiền, ba đứa con đều do cô út giúp đỡ trông nom.
Trần Văn Phương đi rồi, nhưng chưa đến mức mới một năm mà tình cảm đã không còn.
Trần Vân cau mày, thấy anh trai chị dâu không lên tiếng thì hiểu ngay thái độ của họ.
Bà ấy biết mình không có lý, nhưng bảo bà ấy không được gì thì không cam tâm. Anh hai cũng chuyển hộ khẩu đi rồi, nhưng bố mẹ cũng chia cho anh ấy một mảnh đất, hóa ra trong bốn anh chị em ruột thịt, chỉ có mình bà ấy là chẳng được gì?
Hà Tĩnh Nhàn ngồi ngay ngắn, liếc Trần Vân một cái, giọng lãnh đạm: “Nhà và đất bố mẹ đã nói rõ để lại cho Trần Văn Phương rồi, lúc đó trưởng thôn, lão bí thư chi bộ trong thôn cũng đứng ra làm chứng, chẳng phải chị cũng đồng ý sao?”
“Đồ của ai thì người đó giữ, không có gì phải bàn cãi cả.”
Mặt mày của họ đều khó coi, Lưu Quyên liếc trái liếc phải, bật cười phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Chắc là cô cả lo bé ba nhỏ tuổi, không giữ được tiền thôi. Con bé không có bố mẹ nương tựa, chúng ta làm bậc trưởng bối lo lắng cũng là chuyện bình thường.”
“Nhưng Trần Kim cũng sắp đi làm rồi, còn học mấy năm đại học, con bé cũng biết nên chi tiêu như thế nào. Hôm qua có khách thuê đòi gây sự, bé ba xử lý rất ổn thỏa, tôi thấy nó cầm tiền cũng chẳng tiêu bậy đâu.”
Vi Tú Hà vội vàng phụ họa: “Chắc chắn rồi, từ khi Trần Văn Phương mất, nhà cửa cho thuê, tiệm tạp hóa với vườn trái cây, bé ba thường xuyên về chăm lo, cái gì cũng sắp xếp ổn thỏa.”
Mỗi người một câu, khiến Trần Vân cũng không tiện mà mở miệng nói tiếp, bà ấy tức đến đỏ cả mắt.
Họ nói nghe nhẹ nhàng là bởi vì ai cũng có phần trong tiền bồi thường giải tỏa, chỉ riêng bà ấy là không có gì. Cảm giác tủi thân dấy lên trong lòng, nghĩ nếu bố mẹ còn sống thì thế nào cũng sẽ có phần của bà ấy.
Ngay cả em họ Trần Quỳ, dù không được chia tiền bồi thường giải tỏa ở thôn Kiều Đông, nhưng nhà chồng Trần Quỳ ở thôn Mộc Đường bên đó cũng đang giải tỏa…
Càng nghĩ Trần Vân càng thấy ấm ức, bình thường bà ấy đối xử với ba chị em Trần Đình, Trần Gia, và Trần Kim chẳng kém gì con mình, nhất là Trần Kim, vì là con của em gái ruột, còn là con một như Cố Mẫn Mẫn nhà bà ấy. Trần Vân thương Trần Kim thiếu bố nương tựa nên thường xuyên gửi cho con bé nhiều quần áo hơn cả cháu gái nhà anh chị.
Bây giờ thì hay rồi, chỉ chờ tiền bồi thường giải tỏa về, ai nấy đều hóa thành cô ấm nhà giàu, còn nhà bà ấy vốn điều kiện tốt nhất lại thành kém nhất.
Lúc nghèo khó thì tình cảm mặn nồng, giờ sắp giàu lên thì không còn thật lòng nữa, bắt đầu tính toán với nhau rồi. Nói là em út chăm bố mẹ đến cuối nên được căn nhà cũ, thế chẳng lẽ mấy năm qua bà ấy không giúp đỡ gì à? Phát đạt rồi là muốn đá bà ấy ra, sợ bà ấy đòi chia phần sao.
Trần Vân chỉ thấy lạnh lòng, bà ấy hừ một tiếng, xoay người đi thẳng, giày cao gót gõ côm cốp trên nền nhà như dậm mạnh vào lòng mấy người họ.
Trong lòng Trần Văn Cường và Trần Văn Hoa cũng thấy không thoải mái.
Nhà cũ đúng là nên để lại cho Trần Kim, không ai được chia, nhưng trong đám anh chị em chỉ có mỗi Trần Vân là không có phần, họ cũng cảm thấy rất khó xử.
Lưu Quyên chen ngang dòng suy nghĩ của hai anh em, nói: “Cũng chỉ vì bây giờ gặp may mắn mới được giải tỏa, Trần Vân mới tính về đòi chia nhà cũ. Sao chị ấy không nói đến ba cái sạp quần áo lớn kia của chị ấy đi?”
Nghe nhắc đến ba cái sạp lớn, Trần Văn Cường và Trần Văn Hoa liền tỉnh người, Lưu Quyên nói tiếp: “Ba cái sạp lớn đó là mẹ bán đi chiếc vòng tay gia truyền để mua. Lúc ấy anh cả, Văn Hoa nhà em và Trần Văn Phương chẳng ai dùng đến, Trần Vân thì muốn bán sỉ quần áo nên lấy cả ba cái sạp để kinh doanh. Sau này có tiền mới chuyển sạp sang tên chị ấy. Hồi đó một sạp chỉ có giá một ngàn đồng, giờ thì mười mấy vạn cũng chưa chắc mua được. Sạp tăng giá nhiều vậy, chúng ta cũng chẳng đi đòi tiền, giờ chị ấy lại dám đòi nhà cũ là sao?”
Hai anh em lại chìm vào im lặng.
Khi Trần Vân muốn chuyển ba sạp ở chợ bán sỉ sang tên mình, đã là năm thứ tư mua sạp. Lúc đó giá trị sạp đã tăng gấp nhiều lần, nhưng Trần Vân chỉ trả theo giá mua ban đầu. Lúc đó bố mẹ không có ý kiến, họ cũng không lên tiếng mà thôi.
“Thôi, đừng nói đến chị ấy nữa.” Trần Văn Cường xoa sống mũi, người chị cả này của ông ấy vốn đã như thế, mạnh mẽ, lại luôn được người nhà cưng chiều. Nhưng dù có chiều thế nào cũng không thể để bà ấy chiếm hết lợi ích.
“Thôn Mộc Đường cũng đã dán thông báo rồi phải không? Nhà dì bên đó người đông, giải tỏa chắc khó hơn bên anh nhỉ.”
Thôn Mộc Đường là thôn lớn, dân số gần hai nghìn, trong thôn lại chia thành mấy họ, không như thôn Kiều Đông, cả thôn chỉ có họ Trần. Mâu thuẫn trong thôn không ít, mười ba năm trước còn từng có vụ đánh nhau ầm ĩ, dao thật súng thật đều lôi ra, đợt trấn áp năm 1983, cảnh sát bắt đi cả loạt người, thôn mới bớt ồn ào.
Trần Quỳ cười khổ một tiếng: “Chiều qua bên giải tỏa mới dán thông báo, tối đã có mấy nhà đánh nhau vì chuyện chia tiền rồi.”
“Nhà em...”
“Kệ họ ầm ĩ thôi, chia được bao nhiêu thì tùy bố mẹ chồng.” Chồng dì ấy là con thứ, người hiền lành lại bị kẹp giữa, không tranh được với anh cả phải nuôi bố mẹ, cũng không giành lại được với đứa em út được bố mẹ yêu chiều.
Sức khỏe của dì ấy thì không tốt, không sinh con được mới gả cho ông chồng góa vợ nuôi hai đứa con, quan hệ với hai đứa con riêng của chồng thì lạnh nhạt, giành được tiền thì cũng là của bọn nó, dì ấy không rỗi hơi đi tranh.
“Anh nghe nói ký xong thỏa thuận là chuyển vào nhà tái định cư luôn, hai thôn mình có khi sẽ phân vào cùng nhau.”
“Cũng chưa chắc, như bọn em đây, không cần nhà tái định cư, lấy tiền cũng được.”
“Đo đạc xong là nhà em được chọn nhà rồi. Bố chồng em và ông anh họ đều nói là chỉ muốn lấy tiền, cầm tiền trong tay rồi mấy người sẽ sang thôn Kiều Tây mua đất xây nhà.”
Trần Văn Cường cũng tính xem có nên mua đất ở thôn Kiều Tây xây nhà hay không, nhưng nghĩ kỹ lại, người nhà mình không ưa người thôn Kiều Tây, qua đó mua đất xây nhà cũng khó mà sống. Với lại, lần giải tỏa lớn thế này cũng không có thôn Kiều Tây, ông ấy đoán thôn Kiều Tây còn lâu mới đến lượt giải tỏa.
…
Trần Kim bận rộn cả buổi sáng, vừa tổng hợp diện tích đất nhà cửa của từng nhà trong thôn để tiện cho bên giải tỏa đối chiếu, lại bị lôi đi giúp đếm số, cả buổi sáng bận đến hoa mắt chóng mặt. Về nhà ăn xong cơm trưa, cô vội vào phòng ngủ trưa. Chiều tỉnh dậy, nhà cậu ba chỉ còn tiếng chơi game của em họ Trần Vĩnh An.
“Chị, chị!” Vừa thấy Trần Kim bước ra, Trần Vĩnh An lập tức quăng tay cầm game, cười nịnh bợ: “Chị, chị sắp thành đại phú bà rồi, còn em thì vẫn là thằng nghèo rớt mồng tơi…”
…
“Lại muốn xin gì đây?” Trần Kim liếc qua đã đoán được chiêu trò của cậu ấy.
“Ha ha.” Trần Vĩnh An cười ngớ ngẩn: “Em muốn cái máy chơi game đời mới thôi mà. Không đắt lắm đâu... Ấy, ấy! Chị! Chị ba! Haizz, bảo sao người ta nói càng giàu càng keo kiệt, đến cái máy chơi game cũng không chịu mua cho em.”
Ngày nào cũng ở nhà chơi game, chọc giận mợ hai, còn lâu cô mới mua cho.
Trong tiệm tạp hóa nhà họ, người ra kẻ vào nườm nượp, các chị em họ đều có mặt.
Vừa thấy cô, Trần Đình hỏi ngay: “Trần Kim, em định nhận bồi thường cái gì?”
“Còn chưa biết được bao nhiêu, đợi người ta đến đo đạc rồi tính tiếp.” Thực ra cô cũng đã có ý tưởng, nếu có thể lấy nhà thì lấy hết nhà, giữ lại cho thuê cũng là một khoản thu nhập, còn lại tiền thì cũng đủ dùng.
Trần Đình mím môi, lại hỏi: “Vậy em có định mua ô tô không?”
“Ô tô? Em chưa có bằng lái, cũng không biết lái. Ai định mua? Anh cả hay anh hai?”
“Anh ba nói muốn mua.”
“Ồ.” Anh ba Trần Vĩnh Phi thích những thứ như xe cộ, pháo đài, máy bay lắm, nhưng mà, Trần Kim cười nói: “Em đoán cậu ba và mợ ba sẽ không cho anh ấy mua đâu.”
Rồi lại nhớ ra hôm nay là thứ Sáu, cô hỏi: “Chị Đình, chị xin nghỉ được mấy ngày?”
Trần Đình buồn bực, cô ấy học ngành y tá, sau khi tốt nghiệp đã được phân vào bệnh viện phụ sản khu Tây Thành làm việc, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, xin nghỉ khó hơn lên trời. “Chỉ xin được hai ngày, mai phải quay lại làm rồi.”
Cô ấy còn muốn ở lại để xem tiến độ giải tỏa, chủ yếu là muốn biết nhà mình sẽ được chia bao nhiêu tiền.
Trần Gia cầm chai nước ngọt mát lạnh, tu một ngụm rồi than thở: “Cũng may em vẫn là sinh viên, hì hì.”
Điền Miêu cũng thở dài, nhưng là cái thở dài lo lắng, cô ấy vất vả lắm mới xin được công việc trông coi tiệm tạp hóa, làm chưa đến nửa năm mà giờ công việc sắp mất rồi.
Trần Kim nhìn Điền Miêu, thầm nghĩ đến lúc đó xem có đổi được cửa tiệm nào khác không. Cô vẫn muốn tiếp tục kinh doanh, nếu Điền Miêu khó tìm việc thì cho ở nhà mở tiệm luôn.
Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.
Điền Miêu nghe máy: “Alo.”
Qua mười mấy giây, cô ấy quay qua nhìn Trần Kim, nhỏ giọng hỏi: “Bố chị gọi, chị có nghe không?”
“Cứ bảo chị không có ở đây.”
Điền Miêu liền nói vào điện thoại: “Trần Kim không có ở đây, lát nữa gọi lại nhé.” Sau đó tắt máy cái rụp.
"Thế nào rồi?" Ông cụ Lưu chằm chằm nhìn Lưu Thời Sênh hỏi.
Vẻ mặt Lưu Thời Sênh cau có, không vui nói: "Không chịu nghe điện thoại." Rõ ràng ông ta đã nghe thấy giọng của Trần Kim trong điện thoại, chắc chắn là Trần Kim đã bảo người khác cố tình nói cô không có nhà, rõ ràng là không muốn liên lạc với ông ta, sợ ông ta đến xin tiền chứ gì.
Ông ta đâu có thể mặt dày đến mức đi xin tiền từ Trần Kim được, dù sao cuộc sống của ông ta cũng chưa đến nỗi khó khăn, không cần phải đưa mặt ra cho người ta tát.
Ông cụ Lưu nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi thở dài một tiếng, từ hôm qua sau khi xác định phạm vi giải tỏa là thôn Kiều Đông và thôn Mộc Đường, trong lòng ông ta đã thấy khó chịu. Sao lại thành thôn Kiều Đông nhỉ? Đến giờ ông ta vẫn không hiểu nổi. Chẳng phải thôn Kiều Tây, gần trung tâm thành phố hơn, là phù hợp hơn sao?
Mấy người anh trai và chị dâu của Lưu Thời Sênh bỗng thay đổi thái độ khinh thường trước đây đối với Trần Kim, xúi giục Lưu Thời Sênh:
"Dù sao em cũng là bố nó, mẹ nó mất rồi, chẳng phải em nên giúp nó lo liệu chuyện này à?"
"Đúng thế, nó còn nhỏ, biết gì mà lo liệu? Đừng để mấy ông cậu bên ngoại của nó vớ hết tiền."
"Đúng, tôi thấy nên bảo Trần Kim chuyển về nhà mình ở, dù sao chỗ nó bị giải tỏa rồi, cũng cần có chỗ để ở chứ."
Mỗi người một câu kích động khiến lòng Lưu Thời Sênh nổi lên chút tâm tư âm thầm. Giang Tử Quân bên cạnh không phản đối cũng không ủng hộ nhưng trong tình huống này, im lặng đồng nghĩa với đồng ý.
Lưu Thời Sênh nắm chặt nắm tay, miễn cưỡng đồng ý: "Được, mai em sẽ qua thôn Kiều Đông một chuyến, dù sao cũng giúp được chút việc."
Sắc mặt âm trầm cả ngày của ông cụ Lưu và bà cụ Lưu cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, khó khăn nở nụ cười, dặn dò Lưu Thời Sênh phải chăm sóc Trần Kim nhiều hơn, dù sao cũng là đứa con đầu tiên của ông ta, trước đây không chăm sóc được, giờ Trần Kim một mình không nơi nương tựa, với tư cách là bố thì phải giúp đỡ.
Phía sau, mấy người anh trai và chị dâu của Lưu Thời Sênh lén trao đổi ánh mắt: Trần Kim giờ đúng là một con cừu béo mập mà.
"Thôn họp rồi, bé Ba!"
"Dạ, tới liền tới liền." Trần Kim hiện giờ luôn đeo một chiếc túi nhỏ bên mình, mang theo toàn bộ tài sản của gia đình. Cô còn cầm theo bút và sổ ghi chép để ghi lại nội dung cuộc họp, tâm trạng tốt, tóc đuôi ngựa buộc cao đung đưa qua lại theo từng bước chân.
Cuộc họp sáng nay là để nói về việc di dời mộ tổ tiên, mộ của mẹ Trần Kim cũng nằm trong phạm vi bị khoanh vùng. Nhưng cô còn trẻ, không rành chuyện tổ chức tang lễ, chỉ hiểu được là sẽ nhận được bao nhiêu tiền bồi thường về việc di dời mộ.
Lợi thế của thôn ít người thể hiện rõ khi họp: ý kiến phản đối rất dễ giải quyết.
Nghe nói hôm qua thôn Mộc Đường còn gọi cảnh sát cơ mà, náo nhiệt thật đấy, nếu không phải vì nhà nhiều việc, cô thật sự muốn đạp xe sang đó xem thử.
Mấy vị trưởng bối trong thôn bàn bạc với nhau, quyết định di dời mộ tổ tiên nhà họ Trần sang mảnh đất hoang ở phía tây, Trần Kim yêu cầu di dời mộ của mẹ cô về vườn đào trong nhà, chính là chỗ gần ba cây đào mà mẹ cô đã trồng khi còn sống.
Chuyện di dời mộ tổ tiên cứ thế được quyết định.
Tiếp theo là thông báo từ chiều nay, đội giải tỏa sẽ chính thức vào thôn. Họ đề phòng việc dân trong thôn xây thêm phòng trong thời gian này, tránh đến lúc đó lại dây dưa lằng nhằng.
Nói thật cũng có người nảy sinh ý định này, đều là những người đã đi nghe ngóng tin tức ở thôn Mộc Đường, bị bên đó lừa rằng xây thêm phòng là có thể được đền thêm tiền. Về rồi định lén lút xây trong sân nhà mình nhưng không ngờ đội giải tỏa hành động nhanh như vậy.
Trần Quang Mãn làm trưởng thôn gần hai mươi năm, tính tình dân trong thôn thế nào ông ấy đều biết rõ như lòng bàn tay.
"Đừng nói là tôi không nhắc nhở các người, quan chức người ta đâu có ngu, cái gì mới xây người ta nhìn phát là biết ngay. Ai mà lằng nhằng, đến lúc đó đừng trách tôi đứng trước tổ tiên chỉ mặt gọi thẳng tên mà mắng đấy!"
Những người có ý định xấu lập tức rụt cổ lại.
"Qua đây rút thăm, ai rút được số nhỏ thì đo đạc đăng ký trước." Trưởng thôn đặt mấy tờ giấy gấp nhỏ lên bàn, có người rướn lên nhìn xem có thể thấy được số hay không.
Trần Quang Mãn vỗ mạnh lên lưng người đó, khó chịu giục: "Nhanh lên, đo sớm hay muộn cũng phải đo, đo xong sớm thì ký hợp đồng nhận tiền sớm, còn có thể chọn nhà trước."
"Ký hợp đồng xong dân trong thôn chúng ta sẽ dọn đến nhà tái định cư ở tạm, diện tích nhà được phân bao nhiêu còn tùy thuộc vào kết quả đo đạc và số nhân khẩu. Ngoài người thôn mình, còn có người thôn Mộc Đường cũng dọn vào nhà tái định cư. Không muốn sau này xảy ra tranh chấp thì nên chọn trước đi, để chúng ta còn ở cùng một tòa nhà, không sợ phiền phức."
Trần Kim là người cuối cùng lên rút thăm được số ba.
Hê, cô được gọi là bé Ba, rút được số ba.
Cô hòa mình vào đám đàn ông lớn tuổi nghe họ thảo luận nên lấy nhà hay lấy tiền, Thím Chu, là con dâu của Trần Tam lớn tiếng nói: "Dĩ nhiên là lấy tiền rồi, có tiền trong tay mới chắc chắn, cái nhà bồi thường còn chưa xây xong đã nhìn không thấy bóng dáng đâu cả. Cầm tiền mua nhà ở trung tâm thành phố mới mua được nhà tốt."
Có người đồng tình, có người thấy không đáng: "Giải tỏa mà lấy tiền chỉ đủ mua ba căn nhà ở trung tâm thành phố, chi bằng lấy nhà. Chủ nhiệm Giang đã nói gì nhỉ, à phải rồi, cái gì mà đổi chác ấy… Ấy da, ông ấy nói sao nhỉ... À, bé Ba à, cháu có ghi chép, cháu nói đi."