Chương 1: Cá chép

Hôm nay là một ngày bình thường. Mặt trời chiếu qua mặt hồ, nước trong và ấm, rong rêu lững lờ theo dòng chảy. Mọi thứ đều yên tĩnh và hữu tình.

Ngoại trừ Tiểu Du.

Với hắn, hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi phát hiện mình không còn là người... mà là một con cá chép.

Đúng vậy. Một. Con. Cá. Chép. Không phải trong game. Không phải cosplay. Mà là cá chép xịn – vảy cam óng ánh, đuôi mềm nhũn, miệng tròn vo, và đôi mắt to lúc nào cũng như đang kinh ngạc tột độ.

Sốc? Ban đầu là vậy. Cậu ta đã cố gắng cử động những chi mà giờ chỉ còn là vây, tuyệt vọng ngoi lên mặt nước như thể có thể hét lên với ai đó. Nhưng sau bảy ngày, sự bất lực dần chuyển thành một nỗi chán chường nặng nề.

Trước khi trở thành "sashimi có hồn" này, Tiểu Du là học sinh cấp ba – 17 tuổi, bình thường đến mức mờ nhạt. Học lực tạm ổn, bạn bè vừa đủ, crush không biết tên, sống qua ngày bằng mì gói, game và truyện tranh đọc lén dưới chăn.

Tối định mệnh hôm đó, hắn đang hí hửng phá đảo game và nhai mì ly thì… tạch. Không nhớ rõ chết kiểu gì. Ngã trong nhà tắm? Ngộ độc mì? Sét đánh vì sạc điện thoại lúc trời mưa? Không rõ. Chỉ biết lúc mở mắt ra, trần nhà đã biến mất. Thay vào đó là mặt nước trong veo, và ngay trước mắt là một con cua trợn mắt nhìn hắn như thể hắn vừa ngủ nhờ nhà nó mà không xin phép.

Rồi chuyện quái lạ xảy ra. Hắn không còn tay chân, nhưng lại bơi phăm phăm như thi Olympic. Thế giới mới này yên bình về âm thanh, nhưng lại căng thẳng như phim sinh tồn. Hắn phải né cá lớn, tránh dòng nước xiết – hung dữ chẳng khác gì cơn giận của mẹ hắn khi thấy điểm Toán.

Hắn từng thử bơi lại gần một đàn cá nhỏ, cố gắng quẫy đuôi thu hút sự chú ý, nhưng chúng chỉ táp đuôi rồi bơi tán loạn. Một con ốc chậm rãi bò trên một phiến đá, hắn thử chạm nhẹ vào nó, nhưng nó rụt vòi vào rồi nằm im lìm. Đến cả con cua lúc trước, mỗi khi hắn bơi qua, nó lại giơ càng lên đe dọa.

Không tiếng nói. Không ánh mắt thân thiện. Không giao tiếp. Chỉ mình hắn, cô đơn giữa một hồ đầy sinh vật... dường như chẳng ai muốn nói chuyện với hắn.

Thỉnh thoảng, hắn ngước nhìn mặt nước lấp lánh ánh sáng và tự hỏi: Mình còn đang sống không?

Ban đầu, Tiểu Du sống bằng rong rêu. Không ngon, không bổ, nhưng ít ra an toàn. Đến ngày thứ tám, cái bụng đói và sự nhạt nhẽo khiến hắn đớp bừa một con cá bé tí đang bơi thong thả. Xin lỗi nhé em, anh đói quá.

Và rồi… có gì đó không đúng. Một luồng khí ấm lan từ cổ (nếu cá có cổ) đến tận đuôi. Cảm giác như vừa ăn mì cay cấp độ 7 mà vẫn chưa chết. Hắn ngơ ngác. Lặp lại lần hai. Rồi lần ba. Và nhận ra: mỗi lần ăn sinh vật biết bơi, cơ thể hắn như khỏe lên chút xíu. Vảy bóng hơn? Mắt sáng hơn? Hay chỉ là ảo giác sau khi ăn no?

Cho đến khi một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu: [Kích hoạt Hệ thống Sinh Tồn Loài Cá – phiên bản 1.0]

“…Cái gì cơ???” Hắn suýt sặc. Hệ thống á? Giống trong truyện xuyên không ấy hả? “Khoan đã… lẽ nào mình là nam chính? Hành trình tu luyện hóa rồng? Thăng cấp? Bí cảnh? Pháp bảo?” Nhưng sau câu thông báo… chẳng có gì nữa. 

Không khởi động. Không hướng dẫn. Không bảng chỉ số. Không chào hỏi. Hắn thử gọi: “Hệ thống? Ê hê hê? Còn đó không?” Im lặng.

 Chỉ có mấy tiếng bong bóng bục bục. “Chắc nó hết pin?” Từ đó, Tiểu Du bán tín bán nghi: hay đây chỉ là hệ thống bản dùng thử? Một lần kích hoạt rồi im luôn?

Không còn cách nào khác, hắn tiếp tục cuộc sống của một con cá tu tiên theo kiểu thủ công: Ăn — Ngủ — Né — Bơi — Ăn tiếp. Vòng lặp vô vị đó kéo dài thêm một tuần nữa.

Nhưng giữa tất cả đói rét, nguy hiểm và đơn điệu, điều khiến hắn thấy khó chịu nhất vẫn là: Không ai nói chuyện với hắn.

Và rồi, hắn quyết định: Nếu không ai giúp hắn, thì hắn sẽ tự giúp mình. Dù đôi lúc vẫn nhớ mì gói lúc nửa đêm… Nhưng nếu số phận bắt hắn làm cá – Thì hắn sẽ trở thành con cá mạnh nhất hồ này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play