“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa mà.”  
Tiêu Cửu Diệu có hơi cuống quýt, rút khăn giấy giúp cô lau nước mắt.  
Lâm Cảnh nghe thấy động tĩnh, đi ra nhìn, thấy cảnh này thì lặng lẽ quay người rời đi.  
Chuyện của đôi trẻ, để tụi nó tự giải quyết thì hơn.  
Vân Chiêu Nguyệt nhớ lại lúc mẹ mất, bản thân cũng từng bất lực, hoang mang giống hệt như thế, cảm giác chẳng thể làm được gì khiến người ta tuyệt vọng.  
Nhưng cô còn cha, vẫn còn cơ hội.  
“Ngày mai tôi đi với em.”  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play