Trần Côn Bằng vốn chẳng phải hạng người ăn chay niệm Phật. Trước đây hắn giả vờ yếu thế, chỉ là để có thể bảo toàn nhiều lưu phạm hơn một chút. Đến khi thật sự phải đánh, đám lưu phạm này e rằng chẳng còn mấy kẻ sống sót.
Những người bị lưu đày tưởng rằng đoạn đường áp giải mới là gian nan nhất, nào ngờ đâu, chúng chỉ là đám người từ kinh đô tới, chưa từng thấy qua hiểm ác chốn nhân gian ngoài kia mà thôi.
Bọn sơn tặc lục soát hết tiền bạc trên người quan sai, sau đó nhốt bọn họ cùng đám lưu phạm vào một gian nhà.
Thế là giờ đây, ai nấy đều cũng trở thành tù nhân. Một vài tên lưu phạm còn tỏ vẻ hả hê: “Thấy chưa, các ngươi ngày thường oai phong là thế, đến địa bàn của người ta cũng đâu có khác gì bọn ta!”
Trần Côn Bằng liếc nhìn đám lưu phạm, người có sức chiến đấu thật sự thì chẳng được mấy ai, huống chi trong tay còn không có binh khí.
Thế nhưng hắn không cam lòng bỏ trốn như vậy. Còn biết bao nhiêu gia quyến của quan sai vẫn còn ở lại kinh thành.
Tay của họ bị trói ngược ra sau, chỉ có chân là còn tự do. Trong gian phòng không lớn lắm, quan sai và lưu phạm tự nhiên phân thành hai phe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT