Trên đời này, có nữ nhi nào cam tâm chia sẻ chồng mình với người khác?
“Mẹ, đâu phải ai trên đời này cũng muốn nạp thiếp.” Khương Lê khẽ nhếch khóe môi, gượng gạo nặn ra một nụ cười. “Thầy kể chuyện ở quán trà còn nói, tiền triều có vị Thừa tướng cả đời chỉ cưới một người vợ, sau khi bà ấy mất cũng không chịu tái giá. Còn… còn nữa, nghe nói Thanh Châu có một thế gia truyền thừa hàng trăm hàng ngàn năm, trong gia huấn quy định rằng phải đến ba mươi tuổi mà không có con mới được nạp thiếp, một khi người vợ đã sinh con thì suốt đời không được nạp thiếp. Hoắc Giác, có lẽ cũng là người như vậy.”
Dương Huệ Nương khẽ thở dài: “A Lê, con còn nhỏ. Mẹ đã trải qua, nghe mẹ khuyên một câu. Môn đăng hộ đối mới là tốt, mẹ không cầu con đại phú đại quý, hay được phong hàm cao sang. Mẹ chỉ mong con tìm được người thật thà biết thương vợ, bình an thuận lợi sống qua một đời.”
Khương Lê thu lại nụ cười, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, năm xưa cha mồ côi lại ốm yếu từ nhỏ, bà ngoại và ông ngoại đều không đồng ý để người gả cho ông ấy. Nhưng người vẫn gả, người có từng hối hận không?”
Dương Huệ Nương ngẩn người.
Khương Lê áp mặt vào vai Dương Huệ Nương, như một con thú nhỏ cọ cọ, kiên trì nói: “Mẹ chưa từng hối hận, đúng không? Vậy nên, A Lê cũng sẽ không hối hận. Chỉ cần Hoắc Giác nguyện ý cưới, con nguyện ý gả.”
Trước đây Khương Lê cho rằng mình thích Hoắc Giác, là thích dung mạo của hắn, giống như bao nhiêu tiểu cô nương ở phố Chu Phúc.
Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT