Hoắc Giác nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm. Khương Lê càng đến gần hắn, tim đập càng nhanh.
Đến bên cạnh hắn, nàng lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tựa xạ hương tựa trúc, vấn vít theo gió.
Nàng bỗng nhớ tới giấc mộng khi lâm bệnh, hai má nóng bừng, ánh mắt có chút lảng tránh.
Hoắc Giác cúi nhìn nàng: “A Lê sao lại tránh ta? Sao không nhìn ta? Chẳng lẽ ta xấu xí hơn vị công tử vừa rồi sao?”
“Ta nào có tránh huynh?” Khương Lê vội đưa mắt nhìn lại, chạm vào đôi mắt đen láy của hắn: “Hơn nữa, sao huynh lại xấu xí được? Ta lớn đến chừng này chưa từng thấy ai đẹp hơn huynh.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên trong lồng ngực thiếu niên. A Lê của hắn sao lại đáng yêu đến thế? Vừa khéo léo lại vừa quá đỗi thành thật.
Biết nàng da mặt mỏng, Hoắc Giác cười một tiếng rồi thôi, quay sang hỏi nàng: “Sau khi xem xong đua thuyền, A Lê có phải về quán rượu không?”
Khương Lê gật đầu: “Có, ta phải về giúp mẹ ủ rượu cao lương.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play