“ Là sao?” 

Mọi người hỏi lại. 

“ Nó những không phải nó, là ý gì?” Một bạn đưa tay hỏi. 

Thay vì trả lời, An Đức lại tiếp tục câu chuyện như là lời giải thích. 

“ Ngay khi mà nhóm trưởng nhìn ra đằng sau, thì đúng là của cậu bạn trong nhóm lúc nãy. Cậu ta cười cười liên tục gãi tay bảo xin lỗi. Anh ta mới thấy lạ bèn hỏi: 

- Sao cậu lại quay lại đây vậy Long?

Cái áo hoddie đen của cậu ta khiến cho cậu ta như chìm vào bóng tối vậy, nhóm trưởng lúc đấy lại chẳng nhìn rõ. Chỉ biết trước mặt mình chính là thằng Long bạn cùng bàn.” 

Tay tôi bất ngờ bị nắm lấy. Quay sang thì thấy thằng Quốc Thanh đang nắm lấy tay mình. 

“ Hể? Mày sao đó?” 

“ Màn hình tao cũng đang chạy chữ giống với Huy nè.”  

Nghe bạn mình nói xong, tôi chợt nhận ra gì đó. Kề sát vào tai cậu ấy, nói thầm. 

“ Nãy giờ mày không nhận thấy điều gì bất thưởng hả?” 

Vẻ mặt của thằng này không rõ lắm nên tôi chẳng biết nó bị làm sao. Cử động các khớp tay, tôi lại siết chặt ngón tay nó. Ngay tức khắc nó lại thả tay tôi ra. 

Đúng thế tôi ngay từ lúc đầu đã thắc mắc. Sợi dây thừng này của tôi tại sao lại xuất hiện? Và cái màn hình mà mọi người thấy tại sao lại có nhưng tôi lại chẳng thấy được. Hơn hết, những ngọn nến này bị lấy từ đâu?

Quá nhiều thứ khiến tôi tò mò. 

Qua một thoáng, Quốc Thanh lại không trả lời tôi, tôi nhìn hắn cau mày.

“ Hả chẳng phải những thứ này là điều bình thường sao?” 

“ Cái gì?” Tôi nghĩ mình nghe nhầm: “ Bình thường? Mày đang nói cái quái gì thế?” 

Như khó hiểu trước phản ứng của tôi, Quốc Thanh làm động tác tay lướt lướt trên màn hình và chỉ đến ngọn nến. 

“ Chẳng phải những thứ này đều luôn xuất hiện à?” 

….


Tôi giật mình nhích ra xa. Chẳng còn tâm trạng nào nghe tiếp câu chyện của lớp trưởng nữa. Quốc Thanh nói, những thứ này đều luôn xuất hiện? 

Không lẽ chỉ có tôi mới là người cảm thấy kỳ lạ với sự việc này đó chứ? 

Tôi dần cảm thấy sợ hãi. 

Không đúng, ban đầu tôi còn nói chuyện rất bình thường, không thể nào mới đây mà chuyện kỳ lạ này lại xảy ra được. 

Hướng mắt của tôi va phải ngọn lửa đang yếu dần, khi đó tôi mới nhận thức được..mấy ngọn nến này lớp trưởng đã lấy từ đâu?

Đúng vậy tại sao tôi không để ý ngay từ đầu nhỉ? Những những thứ quái dị như thế này, sao lúc đầu tôi còn thấy bình thường như vậy? Dù không rõ nguyên nhân nhưng tôi chắc chắn lớp trưởng chính là kẻ gây ra những điều kì lạ này. 

Tôi nhìn lớp trưởng. An Đức vẫn đang kể chuyện của nó. 

Mọi người thì lại trông có vẻ chăm chú…một cách vô hồn. 

Lâu dần, chỉ còn mình tôi là tiếp tục nghe câu chuyện của nó. Bỗng nhiên cơ thể của mọi người đỗ rạp xuống. Nhanh đễn mức tôi nghĩ họ bất tỉnh. 

Cơ thể tôi cũng đang gào thét chống lại cơn buồn ngủ. Những đôi mắt cứ trĩu nặng và rồi, tôi cũng gục xuống. 

Tất cả những thứ tôi thấy trước khi rơi vào bất tỉnh hoàn toàn là cảnh An Đức mỉm cười nhìn chúng tôi, với khuôn mặt đầy chua xót. 

…….


An Đức: “ Trò chơi chính thức bắt đầu…mở khoá phỏ bản ‘ Tưởng Niệm ‘. Hẹn gặp các cậu lần sau.”  
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play