“ Chào mừng đến với trò chơi Bạn là thật hay tôi là giả.”

Tiếng thì thào trầm thấp của lớp trưởng bao kín cả căng phòng. Ánh lửa xanh lúc bật lúc tắt nhanh đến không tập trung sẽ chẳng thấy. 

Một áp lực vô hình nào đó mà tôi cảm nhận được trên vai mình, nặng trĩu. 

Đảo quanh một vòng, có vẻ ai cũng cảm thấy giống với tôi, vì mỗi mội người trong nhóm họ đều trông rất nặng nề. Nhưng quan trọng nhất…

“ Thanh, mày cảm thấy có gì lạ không?”

Tôi đập tay bạn mình, mắt vẫn chú ý đến lớp trưởng. Lớp trưởng hôm nay coi bộ đã chuẩn bị gì đó lớn, lớn đến nổi cả hoạt động giờ giấc sinh hoạt đều là đề xuất của nó.

Tôi sẽ không suy nghĩ nhiều nếu như không thấy được, cái dây thừng màu đỏ nối kèm theo các đồng xu vàng ròng trên tay của chúng tôi nối với ngọn nến này. 

Với cả các sợi chỉ nhỏ cũng buộc vào tay của thành viên còn lại.

“ Tao thấy, tao thấy có cái màn hình vàng ở trước mặt tao.”

Tôi quay đầu nhìn. Nhưng chẳng thấy gì cả? 

Chẳng lẽ chỉ họ mới thấy được cái đó à?

Tôi thoáng giật giật tay một chút.

” Nào mọi người đã ổn định hết chưa?”

Tiếng vỗ tay của lớp trưởng lại thu hút sự chú ý. Cậu ta vẫn giữ vẻ mặt tươi tỉnh của mình như đang không có chuyện gì và bắt đầu kể chuyện:

“ Ba năm trước tại đây, một buổi đêm của ngày thứ bảy. Có một đám học sinh gần 40 người đã lén tham quan khu đất bị bỏ hoang. Nhóm quyết định chia thành 5 nhóm và sau khi chia đã dư ra một người.”

An Đức cầm chiếc đèn đặt giữa vòng, chậm chạp mà ngồi xuống. Ánh mắt cậu ta vẫn chăm chăm vào chiếc đèn ấy.

” Người bạn bị thừa ấy chính là nhóm trưởng của đám học sinh kia.”

Cậu ta dừng một chút rồi tiếp tục.

“ Vì 5 nhóm chỉ chứa 7 người, không thể thêm một người khác. Trong số họ có người nói anh ta quá nhát gan vì thế không thể đưa theo cùng. Lúc đó anh ta nghĩ để ngoài này thì chi bằng đi theo còn hơn. Vì thế vẫn đòi vào trong.”

 An Đức đảo mắt một vòng nhìn chúng tôi, không hiểu sao tôi lại thấy lạnh gáy. 

Nụ cười trên mặt nó lại sâu đến bất thường nhưng nhìn lại thấy một chút bi thương. 

// Tạch //

Một ngọn lửa đã tắt.

Là ngọn lửa của nhóm lớp phó Uyên. Cô ấy giật mình vội co quắp chân lại lùi sát vào mấy bạn nữ phía sau. Nhưng lại chẳng phát ra tiếng hét nào.

Tôi kỳ quái nhìn lại bên cạnh, chẳng tập trung được vào câu chuyện kia của An Đức. Tôi khẽ kéo tay của thằng Huy, hỏi:

” Này, mày có thấy gì kỳ lạ không?”

Thằng Huy nhìn tôi nghi hoặc:

” Ồ mày muốn lên phòng rồi hả?”

Tôi vã nó một cái: “ Tao đang nghiêm túc hỏi mày đấy.”

Thằng đấy cười, Minh Huy cũng gật đầu. Tay nó khẽ vuốt vuốt, nhưng tôi lại không thấy gì.

Thằng này cũng thấy giống thằng Thanh hả?

Có vẻ là thế rồi. Nhưng đây chính là chuyện kỳ lạ, tại sao lại có chuyện như thế này xảy ra?

Lớp trưởng vẫn vậy, vẫn chăm chú kể câu chuyện của mình.

“ Anh ta rốt cuộc vẫn bị bỏ lại ở ngoài một mình. Thế rồi, các nhóm chia ra năm khu khác nhau, từng người từng người cứ biến mất dần. Lúc đấy, nhóm trưởng chỉ suy nghĩ vì sao anh ấy bị bỏ lại.” 

“Nhưng anh ta không biết lần đó là lần cuối cùng mà anh ta gặp những người bạn của mình.” Lớp trưởng bấu chặt đôi tay đang cầm đèn pin của nó.

“ Năm phút, mười phút, nửa tiếng, một tiếng. Vì thấy mệt mỏi bèn lùi về sau kiếm một chỗ để ngồi. Đống đất đá đó quả đúng là nhìn là biết đã sụp đỗ từ lâu, bụi bẩn chẳng chỗ nào có thể ngồi được. Loay hoay một chút thì người bị bỏ lại đột nhiên cảm thấy..” 

An Đức khẩn trương giọng run lên giống như anh ta thật sự ở đó vậy: “ Một bàn tay trắng toát khẽ đặt lên vai anh ta, thì thầm hỏi. Mặc dù nơi đó rất hoan tàn người vào liền thấy kinh hãi, nhưng nhóm trưởng khi đó chắc chắn cảm nhận được bàn tay đang chạm vào mình là của ai đó.” 

“ Theo mọi người nghĩ, đó là ai?” 

Một câu hỏi bất ngờ xuất hiện. Không gian vẫn yên tĩnh như vậy, chẳng ai dám hít thở mạnh. 

Chỉ có thằng Huy, người đang ngồi kế tôi thì vui vẻ trả lời.

“ Có phải là một người bạn trong năm nhóm đó quay lại không? Bỏ lại thì cũng thấy kì lắm nhỉ?” 

Bởi câu trả lời đó mà áp lực cũng nhẹ bớt, các nhóm khác cũng hùa theo. 

“ Hả, sao lại thế?” 

“ Cậu điên rồi, phải là cái ấy xuất hiện sau lưng nhóm trưởng đí mới đúng.” 

“ Không không, nhiều khi lại là thứ nào đó đấy.” 


Đa số đều cho rằng ‘thứ đó’ xuất hiện. 

Tôi thì không nghĩ vậy, ban đầu tôi cũng nghĩ giống với thằng Huy, nhưng nếu đã cảm thấy không đúng tại sao lúc đầu lại không nói giúp? Như thế lại quá vô lí. 

Cho nên tôi tiếp tục nghe những nhóm khác suy nghĩ câu trả lời đang dần phong phú của họ. 

Minh Huy ghé sát lại tôi nói: 

Mày nghĩ thế nào?” 

“ Giống mày.”

“ Vậy hả? Mày cũng thấy thứ đó à?” 

Tôi không hiểu, nhìn thằng Huy nghi hoặc.

Chắc nó hiểu là tôi không thấy, nó chỉ chỉ vào trước mặt nó, nói:

“ Tao không rõ, trên đây nó ghi như vậy.” 

Sau khi nói xong câu đó, lại một lần nữa tất cả nến đều đột ngột tắt đi. Duy nhất, chỉ có cây nến dựng trước nhóm tôi vẫn còn sáng. 

Sắc xanh lam đậm đặc hất lên mặt thằng Huy, pha với nét ranh mãnh thì nó đang rất giống với những quả cầu lửa vậy.

Ngay lập tức tiếng xương rắc một tiếng vang rõ rệt, chiếc cổ của lớp trưởng nhìn về phía tôi, đúng hơn là nhìn thằng Minh Huy. 

Cái nhìn chăm chú của nó rất rợn người. Nhưng nhanh chóng, ánh mắt đó lại biến mất. An Đức vỗ tay chỉ về phía thằng Huy:

“ Chính xác, đó đúng là một người bạn trong sô những người còn lại.” 

“ Nhưng nó cũng không phải là nó, không phải.” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play