“ Đêm Đông lạnh thật đó, phải không?” 

Tôi khẽ run tay, ôm chặt con thú bông to lớn trong lòng. 

Hôm nay, chúng tôi được nhà trường tổ chức tham gia hoạt động ngoại khoá để nghỉ ngơi sau một kỳ thi quan trọng. Lớp 11-D8 của tôi cùng với 11-A0 của lớp bên cạnh được sắp xếp một khu villa sinh hoạt chung. 

Thật trùng hợp, bạn thân tôi Quốc Thanh cũng ở lớp đó. 

Sau một ngày dài đầu xử lí hành lí và tập hợp thì đến tối hai lớp chúng tôi ngồi ngay giữa phòng khách cùng nhau nghe kể chuyện. 

“ Đúng là lớp trưởng lớp mày, biết cách tạo không khí ghê đó.” Quốc Thanh khèo tay tôi. 

“ Kêu tập trung lại chỗ này mà nó biến đi đâu mất.” 

“ Phải đúng là vậy.” Tôi khúc khích đáp lại. 

Vốn dĩ căn villa này ngoại trừ tầng trên đều được bọc bởi ván gỗ mỏng thì tầng dưới lại chỉ có hai bức tường và nhiều tâm kính bọc lại xung quanh, trông nó như đang ngồi ở nơi mà chẳng lấy một cánh cửa nào. 

Tôi nhích sang trái mình một chút hỏi nhỏ: “ Nếu đang kể chuyện mà có gì đó xảy ra thì thế nào?” 

// Bốp // 


Một tiếng đánh rõ vang ngay trên đầu tôi. Không đau lắm những tôi vẫn ôm đầu rồi nhăn nhó ngước mặt lên nhìn. 

“ Mày đừng nói linh tinh, chuyện tao sắp kể hơi bị kinh dị đó, bây liệu hồn mà yên lặng đi.” 

Thằng An Đức bước về phía chính giữa, trên tay nó là sáu cây nến đang chảy sáp. Điện phòng đã tắt nên ánh lửa bập bùng của nó càng thêm dữ dội. 

“ Vãi thằng này định mở trận pháp hay gì mà quái thế.” 

Tiếng cảm thán bên cạnh vang lên.

Đứa bên cạnh bốp vào đùi một phát, xong nó cười hí hí rồi nhìn về tôi. Gương mặt điển trai nhờ ánh nến mà nhìn có vẻ mờ ảo. Một nửa mặt nó chìm vào bóng tối, chậm mở miệng:

“ Mày là đứa nhát nhất trong lớp mình đấy, nghe nổi không vậy?”


“ Hay là để anh Huy đây dắt chú lên phòng canh cho ngủ nhé?” 

Nói vậy rồi thằng đó lại cười, tôi chán ghét nhìn thằng Huy. 

Minh Huy, người tỏ tình tôi hôm trước, bị tôi từ chối phũ phàng. Bây giờ làm như không có chuyện gì mà cười hí hửng với tôi. Mà dường như nó cũng chẳng quan tâm lắm. 

Tôi lại quay về phía bạn thân mình, trên tay Quốc Thanh đang cầm cây nến lúc nãy, Quốc Thanh nhìn tôi hỏi: 

“ Cầm vậy mày có sao không?” 

Tôi cũng đang định xin lớp trưởng một cây do đúng là tôi sợ ma thiệt. May là thằng này lấy giúp.


“ Duy nè, mày ngồi dậy đi, dựa vậy tí mày ngủ luôn thì dở.” Quốc Thanh đẩy tôi thẳng dậy, nhưng mà tôi không thích không khí như này kề kề nhau mới đỡ sợ.

Kì kẹo một lúc thì lớp trưởng Đức An cũng đưa nến xong. Trên tay cậu ta là một tệp giấy được truyền xuống chúng tôi. 

Lớp Trường ngồi trong vòng và bắt đầu nói trước khi kể chuyện:

“ Hiện tại trong phòng này là 36 người, một tờ giấy chia thành 9 nhóm, mọi người kiếm nhóm của mình nhé.” 

“ Để làm gì vậy lớp trưởng?” 

Một bạn nam lớp kia thắc mắc hỏi. 

“ Mọi người có năm phút về ghép cặp, sau khi ghép xong tớ sẽ phổ biến nhé.”


Mọi người sau khi nghe xong thì đồng ý. Tôi và Thanh đã là một cặp, thấy những người khác đang cố bắt nhóm thì hai chúng tôi chỉ ngồi một chỗ và chờ những người thừa. 

“ Duy nè, mày có nghĩ giống tao không?”

Tôi đoán đây không chỉ là một câu chuyện kinh dị bình thường mà còn có trò chơi bất ngờ nào đó.


”Ừ tao cũng nghĩ vậy.” 

Hết năm phút, mọi người cũng đã chọn được nhóm của mình. 
 

Vì duy nhất chỉ có hai bọn tôi ngồi không nên bị lớp trường chú ý, An Đức nó cũng chưa thấy nhóm nào cần mình nên đành tham gia bên tôi để đủ số lượng. Còn người thứ hai kia thì chính là thằng Huy ban nãy. 

Mỗi người đều ghi tên mình trên đó rồi nghe theo sự chỉ dẫn của lớp trưởng mà đưa tờ giấy đó đến cây nến, đốt đi. 

Một bạn nữ bên nhóm khác hơi dè dặt mà phát biểu:

” Lớp trưởng à, cậu có chắc mấy cái này an toàn không thế?” 

Ngọc Uyên, lớp phó kỷ luật lớp tôi. Cô ấy ở cùng nhóm với ban trực trong lớp. Sau khi đốt mọi người cỏ cẻ cũng không hí hửng nữa mà xen vào đó là cảm giác hoang mang. 

“ Tớ đã chuyển bị cái này rất lâu đấy, nên mọi người cứ an tâm.” 

// Tách // 

Kết thúc câu, ánh nến chợt tắt. 

Một không gian vắng lặng bao trùm. Không một tiếng hét, không một tiếng la, chỉ có tiếng thở mạnh bao trùm. 

// Bùng // 

Ngọn nến đã trở lại, lúc này tiếng hét mới thực sự phát ra.

” Áaaaaaaaaaaaaaa!” 

Tiếng la kéo dài của mọi người đồng thanh, nhưng tiếng la đó lại nhắm về phía cây nến.

” Màu xanh! Ngon lửa đang biến thành màu xanh! Có chuyện quái gì đang xảy ra vậy!” 

Một người hét lớn kéo theo đó là sự chú ý của mọi người cũng đổ dồn vào lớp trưởng. Tôi cũng nhìn lên cậu ấy, An Đức. 

Cậu ta dường như đang mỉm cười hài lòng, tôi chẳng hiểu ý của cậu nhưng cái hiệu ứng kiểu này cũng chẳng phải lần đầu tôi gặp nên tôi vẫn bình tĩnh mà xem tiếp diễn biến ấy. 

Ánh sáng xanh hất thẳng lên gương mặt khôi ngô của An Đức, đừng bóng tạo nên một kiểu sắc lạnh đến rợn người. Giọng nói bình thường của cậu ta nay lại trầm xuống, mỉm cười nói: 

” Chào mừng đến với trò chơi Bạn là thật hay tôi là giả.” 



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play