“Cơ hội tốt mà giáo sư trong khoa con nói, sao con không đi?”
Ninh Cận đưa tay vuốt tóc mái hơi dài, bực dọc nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng, dung mạo kiều diễm trên màn hình máy tính: “Con đi rồi thì mẹ với bố về chăm em gái à?”
Đó là mẹ của Ninh Cận và Ninh Uyển.
Người mẹ ngay sau khi sinh hai anh em đã theo chồng ra nước ngoài, ba năm năm năm cũng chẳng thèm về nhìn con một lần.
Mẹ Ninh nhíu mày: “A Cận, con đã trưởng thành rồi.”
“Ninh Uyển thì chưa. Nó cần người chăm sóc.”
“Nhà mình đã thuê rất nhiều người giúp việc, con định chăm sóc nó cả đời sao?”
“Sao lại không thể?”
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, cả hai không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn nhau qua màn hình. Một lúc sau mẹ Ninh thở dài, giọng điềm tĩnh nhưng mang tính ra lệnh.
“Mẹ sẽ liên lạc với giáo sư của con. Cơ hội lần này rất tốt, mẹ không muốn con bỏ lỡ. Liên quan đến tương lai của con, mẹ hy vọng con hiểu rõ điều đó.”
Ninh Cận cắt ngang: “Không cần.”
Mẹ Ninh: “Cái gì?”
Khuôn mặt thiếu niên lạnh lùng, mang theo chút tức giận: “Con nói không cần.”
“Năm nay Ninh Uyển mới vào lớp mười. Con không biết bố mẹ nghĩ gì, công ty ở nước ngoài nhưng lại nhất quyết bỏ con ở trong nước. Cả năm chẳng thấy mặt hai người đâu. Như mẹ vừa nói, con đã trưởng thành, con có quyền quyết định việc của mình.”
Ninh Cận hít sâu, mệt mỏi xoa thái dương: “Mẹ, có lúc con tự hỏi, mẹ có thực sự yêu thương chúng con không?”
“Mẹ…”
Chưa nói hết câu, Ninh Cận đã giơ tay tắt video call.
Khi còn nhỏ, anh cũng từng oán trách bố mẹ, từng gào thét hỏi tại sao họ không đưa mình theo.
Nhưng lâu dần, anh thấy chẳng còn quan trọng.
Anh chẳng thiếu gì, so với bạn đồng lứa anh đã may mắn hơn nhiều. Không lo tiền bạc, không bị ai coi thường. Thậm chí còn được nuông chiều, chỉ thiếu sự đồng hành của hai người.
Anh còn có em gái.
Anh rất yêu thương em gái.
Chỉ tiếc mẹ Ninh quen thói mạnh mẽ, cũng chẳng mấy thân thiết với con cái.
Bà nhìn màn hình bị cắt đứt ngẩn ra, rồi tức giận gọi lại.
Ninh Cận từ chối cuộc gọi.
Mẹ Ninh nhìn màn hình thất thần, rồi đóng máy tính lại.
Bà lăn lộn trong thương trường nửa đời, biết cái gì là tốt. Cơ hội lần này hiếm có, dù thế nào Ninh Cận cũng phải đi. Đó là điều chắc chắn.
Danh bạ điện thoại dừng ở tên Ninh Uyển.
Mẹ Ninh không do dự, bấm gọi.
Ninh Uyển nhận được cuộc gọi thì rất vui. Mẹ ít khi gọi điện, thường chỉ nhắn tin hoặc gửi email, cách thức lại cứng nhắc như thể người khác viết thay.
Cô nhóc cầm điện thoại đi một vòng trong phòng, giọng phấn khởi khi nhấc máy: “Mẹ!”
“Uyển Uyển, con biết chuyện A Cận sắp đi trao đổi học tập ở nước ngoài không?”
“Con không biết…”
Giọng mẹ Ninh truyền qua từ đại dương xa xôi, mang theo chút lạnh lẽo: “Mẹ nói với nó rồi, cơ hội lần này rất quan trọng, nhất định phải đi. Nhưng nó bảo phải ở nhà chăm sóc con. Uyển Uyển, con tự lo được chứ? Nó không thể chăm sóc con cả đời, con cũng không còn nhỏ, nhà mình đã thuê rất nhiều người.”
Bà nói: “Mẹ không muốn con cản trở A Cận.”
Ninh Uyển sững sờ.
Khoảnh khắc ấy cô bỗng không biết phải làm sao.
Lời mẹ mang theo oán trách, dường như mọi lỗi lầm đều do cô.
Ninh Uyển bắt đầu hoảng loạn, tay nắm điện thoại siết chặt: “Con sẽ không cản trở anh trai…”
Mẹ Ninh: “Vậy là tốt.”
“Mẹ biết Uyển Uyển là đứa trẻ ngoan. Con phải học cách trưởng thành, hôm nay con đi thuyết phục A Cận, để nó đồng ý ra nước ngoài. Đừng làm mẹ thất vọng được không?”
Giọng cô nhóc nhỏ xíu: “Dạ.”
“Vậy nhé, tạm biệt.”
Mãi đến khi tiếng tút tút kéo dài, Ninh Uyển mới hoàn hồn.
Cô bắt đầu chậm rãi nhận ra mục đích cuộc gọi của mẹ. Gió ngoài cửa sổ thổi mạnh làm lá phượng hoàng lung lay như muốn rơi. Ninh Uyển bước đến nhìn, chợt cảm thấy có gì đó trong lòng cũng bị gió cuốn đi.
Cô không kịp giữ lại.
Nó đã theo gió bay mất khiến cô chẳng thể tìm lại.
Khi Ninh Uyển đẩy cửa phòng Ninh Cận, anh ấy đang chơi game.
“Anh.”
“Sao thế?”
Ninh Uyển nói: “Anh đi nước ngoài đi.”
Màn hình máy tính tối lại, hiện lên dòng chữ thất bại.
Ninh Cận chẳng buồn quan tâm, kéo tai nghe khỏi cổ, nhìn Ninh Uyển khó tin: “Em nói gì?”
“Em nói.”
Ninh Uyển hít sâu: “Anh đi nước ngoài đi. Mẹ nói với em, đây là cơ hội rất quan trọng. Tốt cho tương lai, sự nghiệp của anh.”
“Đ*t mẹ cái cơ hội đó.”
Ninh Cận không kìm được, buột miệng chửi thề.
Anh bắt đầu hối hận, tại sao mình lại tắt cuộc gọi của mẹ?
Để mẹ đi tìm Ninh Uyển, nói lung tung trước mặt cô.
Ninh Cận nói: “Cơ hội thì nhiều, đâu phải lần này là duy nhất. Mẹ cố ý đấy, em đừng nghe mẹ dọa.”
Cô nhóc cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Em không thể cản trở anh.”
Ninh Cận không biết phải nói gì.
Anh đứng dậy, bước đến trước mặt Ninh Uyển, hai tay ôm lấy mặt cô, xoa nhẹ: “Em chưa bao giờ cản trở anh. Anh chỉ có một cô em gái, chăm từ nhỏ đến lớn, là bảo bối của anh.”
Ninh Uyển bắt đầu nức nở: “Anh nói dối, anh còn chẳng cho em ăn kem.”
“Cái đó em thể hàn mà ăn nhiều được à? Hồi nhỏ đau bụng bao nhiêu lần rồi?”
“Anh, em tự lo được.”
Ninh Cận vỗ đầu cô: “Anh sẽ trưởng thành cùng em, dù em có tự lo tốt thế nào.”
“Mẹ không nói dối đâu, cơ hội đó thực sự rất quan trọng với anh.”
“Anh là thiên tài, thiếu gì cơ hội?”
“Em không thể là gánh nặng của anh, anh xứng đáng tốt hơn.”
“Em không bao giờ là gánh nặng của anh.”
Ninh Cận không cho cô cơ hội nói tiếp, để chủ đề khó chịu này kéo dài vô tận. Anh lấy hai tờ giấy lau mặt cho Ninh Uyển: “Đúng lúc chiều nay đi ăn với Tống Thanh Yến, tiện thể anh dẫn em đi mua ít quần áo. Mua vài chiếc váy xinh cho công chúa nhỏ nhà mình.”
Giọng cô nhóc hơi buồn buồn: “Em có nhiều rồi.”
“Quần áo con gái chẳng bao giờ là đủ.”
Ninh Cận đưa cô về phòng, an ủi thêm vài câu, bảo cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo rồi cùng ra ngoài vui vẻ.
Khi Ninh Uyển ở trong phòng thu dọn, anh ra ban công gọi điện cho Tống Thanh Yến.
“Em gái tôi vừa bảo, nó không thể làm gánh nặng của tôi.”
Ninh Cận ngừng lại, cảm thấy sống mũi cay cay, anh đưa tay xoa, tiếp tục nói: “Tôi không biết rốt cuộc mẹ tôi nói gì với nó, để nó nghĩ như vậy. Nó là em ruột tôi, tôi nuôi lớn. Sao có thể là gánh nặng được?”
Giọng Tống Thanh Yến dịu dàng: “Em ấy cảm thấy áy náy à?”
“Chắc thế, vừa nãy cứ khóc suốt.”
“Thế anh định thế nào?”
“Không đi.”
Tống Thanh Yến thở dài: “Em ấy sẽ nghĩ vì mình mà anh không đi. Ở tuổi này bọn trẻ hay nhạy cảm, A Cận, anh làm thế em ấy sẽ tự trách mãi đấy.”