Hè năm 2009.
Ngõ Ngô Đồng, thủ đô.
“Số 47, cậu đi thêm hai bước nữa là tới.”
Tống Thanh Yến dừng bước, anh nghiêng đầu nhìn tấm biển số nhà dán trên tường. Chữ màu bạch kim rõ ràng và ngay ngắn.
Số 45 Ngõ Ngô Đồng.
Anh khẽ cười, đúng là phải đi thêm hai bước thật.
Ninh Cận đứng bên cạnh anh, tay cầm áo khoác da, chau mày bấm điện thoại liên hồi. Cả người toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn, mang chút khí chất như Diêm vương.
Mùa hè ở thủ đô nóng bức khiến lòng người cũng trở nên bồn chồn.
Những cây phượng hoàng quanh ngõ lại rất đẹp, xanh um tươi tốt. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống, vương bên chân họ.
Tống Thanh Yến nhìn vài lần: “Anh không về à?”
Ninh Cận tặc lưỡi, nhét điện thoại vào túi: “Về chứ, tại đang nhắn tin, sợ cậu sốt ruột nên bảo cậu đi trước đấy.”
Tống Thanh Yến ừ một tiếng.
Hai thiếu niên sánh vai đứng đó, bước trên ánh nắng, phía sau là hoàng hôn.
Số 47 Ngõ Ngô Đồng là nhà của Ninh Cận, hôm nay Tống Thanh Yến được nghỉ làm thêm. Nhân lúc rảnh rỗi, lại đúng dịp bài tập của anh và Ninh Cận đều chưa xong, anh quyết định theo Ninh Cận về nhà làm bài.
Dù sao ở nhà cũng chẳng có ai, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ninh Cận đã nói như vậy.
“Uyển Uyển, hôm nay cậu không đi ăn kem với bọn mình à?”
Cổng trường Trung học số 24 tấp nập xe cộ, đúng giờ tan học của học sinh cấp ba.
Thiếu nữ đeo balo màu trắng sữa đứng ở cổng trường, tóc xõa dài, bên phải cài một chiếc kẹp tóc hình ngôi sao màu hồng. Má cô còn chút phúng phính của trẻ con, lúc này ửng lên màu hồng nhạt. Rất đáng yêu.
Cô nhíu mày hơi bực bội: “Không đi đâu, hôm nay anh trai mình về nhà.”
Cô bạn cùng nhóm thở dài: “Thôi được, vậy bọn mình đi trước nhé?”
Ninh Uyển gật đầu: “Tạm biệt.”
Hôm nay không đi thì thôi, Ninh Uyển không nán lại nữa. Xe nhà đã đỗ ở bên kia đường, cô liếc mắt một cái là thấy ngay.
Cô bước qua mở cửa xe, chào tài xế một tiếng.
Rồi cảm thấy hơi bực dọc.
Lúc nào Ninh Cận cũng cấm cô ăn kem, hôm nay còn cố tình nhắn tin bảo cô về nhà sớm, không được la cà ngoài đường.
Thật đáng ghét.
Con gái ăn kem thì có gì to tát đâu?
Nhà họ phá sản rồi, đến một que kem cũng không mua nổi à?
Trường Trung học số 24 cách ngõ NgôĐồng không xa chỉ mất khoảng năm phút đi xe. Mải suy nghĩ vẩn vơ, thoáng cái đã đến nơi.
Ninh Uyển xuống xe, đi thẳng vào nhà.
Trong tủ lạnh còn que kem cô mua lần trước, lén ăn một que chắc không sao đâu.
Ninh Cận ngồi ở phòng khách, đang thảo luận bài tập với Tống Thanh Yến. Liếc mắt một cái, anh đã thấy cô em gái mình lén lút như kẻ trộm, thay giày xong thì rón rén chuồn vào bếp.
Không cần nghĩ cũng biết cô định làm gì.
“Ninh Uyển, không được ăn.”
Cô nhóc tức tối: “Em ăn một que cũng không được à?”
“Không được, qua đây làm bài tập.”
Ninh Uyển dừng lại ở cửa bếp, giậm chân bình bịch xuống sàn. Nhưng cuối cùng vẫn cam chịu đi về phía phòng khách. Vừa bước tới, cô phát hiện trên sofa còn có một anh trai nữa.
Anh trai này trông thật đẹp.
Mắt phượng, lông mày sắc nét, đôi mắt sáng như sao. Tóc hơi rối, che một chút lông mày, mũi cao, môi mỏng. Anh mặc áo phông trắng đơn giản, trông như công tử nho nhã bước ra từ trang sách.
Ninh Uyển nghĩ mãi, cuối cùng trong đầu hiện lên cụm từ “quân tử khiêm nhường, ôn nhu như ngọc”.
Thế là cô lập tức trở nên e lệ, bước từng bước nhỏ đi tới.
Ninh Cận kéo một chiếc đệm ngồi cho cô.
“Anh, đây là bạn cùng lớp của anh à?”
Tay Ninh Cận cầm bút, viết nguệch ngoạc trên vở: “Ừ, bạn cùng lớp.”
Thái độ thờ ơ, trả lời cho có của anh khiến Ninh Uyển bực mình. Cô nhóc lấy bút chọc vào chân anh ấy hai cái: “Anh lại thế nữa!”
Ninh Cận bị chọc đau: “Thế là thế nào?”
Tống Thanh Yến nhìn hai anh em, không kìm được nụ cười nơi khóe môi.
Trông cứ như hai chú cún con xù lông.
Ninh Uyển không thèm để ý đến anh ấy nữa, cúi đầu làm bài tập toán.
Ninh Cận nhìn cô một lúc, tức đến nghiến răng. Nhưng rốt cuộc đây là em gái, anh cũng chỉ có mỗi cô em này, không thể như anh em nhà người ta mà đánh nhau được. Cuối cùng anh cũng cam chịu tiếp tục viết bài.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng bút sột soạt trên giấy và tiếng gõ bàn phím.
Cho đến khi Ninh Uyển bị một bài toán khó làm cho bí bách, trong phòng bắt đầu vang lên một âm thanh khác.
— Tiếng cô nhóc cắn đầu bút.
Ninh Cận vẫn còn đang giận, giả vờ như xác chết.
Tống Thanh Yến không chịu nổi, anh nghiêng người về phía Ninh Uyển. Ngón tay thon dài chỉ vào bài toán còn để trống. Giọng chàng trai trong trẻo, anh hỏi: “Không làm được bài này à?”
Ninh Uyển sững người, cô không dám ngẩng lên nhìn Tống Thanh Yến.
Cô cúi gằm đầu, giọng nhỏ xíu: “Vâng…”
Chàng trai khẽ cười, ra hiệu cho Ninh Uyển đưa bút cho mình.
Bài toán cuối cùng trên đề toán quả thực rất khó, Ninh Uyển nghĩ mãi cũng chỉ có vài ý tưởng lộn xộn. Tống Thanh Yến không vội vã, chậm rãi vẽ hai đường phụ trên hình rồi viết vài công thức lên giấy nháp.
“Em xem trước đi, như thế này có giải được không.”
Ninh Uyển cúi xuống nhìn khoảng hai phút: “Giải được, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh~”
Giọng Ninh Cận vang lên mang theo chút mỉa mai.
Tống Thanh Yến ngẩng lên đã thấy Ninh Cận đã bỏ dở bài tập của mình, nhại giọng Ninh Uyển một cách tinh quái.
Ninh Cận: “Hai người thân thiết ghê nhỉ, còn cảm ơn anh.”
Ninh Uyển nói: “Anh phiền thật đấy.”
Hai anh em nhìn nhau một lúc, Ninh Cận nghiến răng: “Tối nay ăn gì?”
Đây là sự thỏa hiệp không lời.
Nhưng cô nhóc chẳng thèm nhìn anh, cúi đầu loay hoay với bài toán: “Tối nay dì Ngô không đến. Anh ra ngoài mua gì đó đi, anh. Em muốn ăn đồ nướng ở tiệm phía đông.”
Ninh Cận đáp trả: “Em phiền thật đấy.”
Ninh Uyển không chịu nổi, giơ tay định đánh anh. Ninh Cận chẳng cho cô cơ hội, đứng dậy lách ra cửa.
Còn không quên nháy mắt với Tống Thanh Yến: “Cậu đừng đi, ở lại ăn nhé.”
Chẳng để Tống Thanh Yến kịp từ chối, cửa đóng sập lại vang một tiếng rõ to.
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Mùa hè xung quanh luôn ồn ào, tiếng trẻ con chạy nhảy cười đùa trong ngõ, tiếng ve kêu liên hồi trên cây, từng đợt nối tiếp nhau, thêm chút không khí cho căn nhà.
Ninh Uyển làm xong bài toán cuối cùng, bắt đầu tìm chuyện để nói.
“Anh, anh học cùng lớp với anh trai em à?”
Tống Thanh Yến dừng động tác, rất tự nhiên đáp: “Ừ.”
“Ồ, thế anh bằng tuổi anh trai em hả?”
Tống Thanh Yến cười, lắc đầu: “Không, năm nay anh 19.”
“19 tuổi mà đã học năm ba đại học?!”
Cô nhóc nói câu này, mắt sáng lấp lánh như đang nhìn một nhân vật vĩ đại nào đó.
Tống Thanh Yến bị nhìn đến ngượng: “Ừm… anh đi học sớm.”
“Là rất giỏi mới đúng chứ.”
Ninh Uyển cười, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ dễ thương: “Em là Ninh Uyển.”
“Anh là Tống Thanh Yến.”
Cô nhóc thu dọn vở bài tập, đắc ý: “Tuyệt quá, sau này đến trường em có thể khoe rồi.”
Tống Thanh Yến không hiểu.
Ninh Uyển nháy mắt với anh: “Khoe là em quen một anh siêu giỏi, 19 tuổi học năm ba ở Thanh Hoa. Lần đầu tiên em gặp người giỏi như thế. Anh, anh là thiên tài đúng không?”
Thiên tài, từ này Tống Thanh Yến đã nghe rất nhiều lần.
Từ khi còn nhỏ, khi mọi người thấy anh đọc những cuốn sách cao siêu không hợp tuổi, một số người không hiểu nhưng cũng có người nói anh là thiên tài.
Lên đại học, những lời như thế càng nhiều hơn.
Nhiều đến mức anh nghe mà trở nên chai sạn.
Nhưng hôm nay, khoảnh khắc Ninh Uyển nhìn anh với ánh mắt ấy, anh bỗng thấy xúc động.
Ninh Uyển vẫn tiếp tục xuýt xoa: “Thiên tài chắc hẳn được rất nhiều người thích.”
Lần này Tống Thanh Yến không trả lời.
Anh không biết có nhiều người thích mình hay không, thậm chí còn chẳng tìm ra ai.
May mà chủ đề này không kéo dài lâu, Ninh Cận mở cửa trở về.
Trời đã nhá nhem tối, Ninh Cận xách một túi đồ nướng to, miệng nhăn nhó bước vào phòng khách. Biểu cảm dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó, Tống Thanh Yến và Ninh Uyển ngẩng lên nhìn, tưởng như giây tiếp theo anh sẽ chửi bới.
May thay, anh ấy không thốt ra lời gì khó nghe.
Ninh Cận trải đồ nướng ra, bày biện: “Các tổ tông, dùng bữa đi.”
Tống Thanh Yến giúp anh, miệng không chịu thua: “Đa tạ Ninh công công.”
“Ông nội cậu, Tống Thanh Yến!”
May mà trò hề không kéo dài, ba người cuối cùng cũng chịu ngồi yên để ăn một bữa.
Thỉnh thoảng Ninh Cận nói vài câu với Tống Thanh Yến, Ninh Uyển không chen vào. Cô ngoan ngoãn ăn đồ nướng trông như một chú chuột hamster.
“Cậu làm cái việc bán thời gian đó đến bao giờ?”
Ninh Cận vừa dứt lời, nhổ miếng ngô trong miệng vào thùng rác: “Ngô này chưa chín, đừng ăn cái này.”
Tống Thanh Yến: “Chưa biết.”
Ninh Cận ừ một tiếng: “Khi nào biết thì nói với tôi. Mấy hôm trước thầy bảo có đứa em họ muốn tìm gia sư. Thầy tìm cậu không được, nhờ tôi nhắn lại.”
“Cảm ơn. Để em xem đã, chắc cũng sắp nghỉ.”
Ninh Cận liếc anh hai cái rồi cúi xuống ăn xiên thịt cừu: “Còn cảm ơn, sao không nói cảm ơn anh trai? Với tôi mà còn khách sáo à, đại ca.”
Tống Thanh Yến cười, không nói gì.
Ninh Uyển nhìn Ninh Cận: “Sao anh dám gọi anh ấy là đại ca? Anh lớn hơn người ta một tuổi đấy.”
“Em lắm mồm thật, phiền quá.”
Ninh Uyển vô cảm: “Hai anh em mình cắt đứt.”
Hai người ở nhà quen cãi nhau, Ninh Cận đáp lại trơn tru: “Học sinh tiểu học à mà còn cắt đứt? Có cần kéo ngón tay cái với anh không?”
Ninh Uyển mặc kệ anh ấy.
Ninh Cận còn muốn trêu cô, Tống Thanh Yến ra tay. Anh lấy một chiếc cánh gà nướng đưa cho Ninh Cận: “Cái này ngon đấy.”
“Thật không? Để tôi thử.”
Hai giây sau, miếng thịt bị cắn nhổ thẳng vào thùng rác.
Ninh Cận sụp đổ: “Anh bán xiên nướng hôm nay vội lắm à? Tôi mua có mấy món mà một nửa chưa chín!”
Ninh Uyển rất bình tĩnh: “Em còn tưởng anh tự ra nướng cơ.”