“Uyển Uyển, hôm nay tan học tụi mình đi tiệm thịt nướng ở đường Cẩm An nhé?”
Không biết Trương Tĩnh lấy từ đâu ra một tờ rơi đặt lên bàn, còn hơi phấn khích: “Rẻ lắm, còn ngon nữa. Tuần trước bạn tớ đi ăn bảo ở đó có một anh phục vụ siêu đẹp trai.”
Hôm nay là thứ Sáu.
Ninh Uyển lật một trang sách đang mở trên bàn. Ninh Cận cũng nói hôm nay anh ấy sẽ về hơi muộn.
Ninh Uyển không từ chối, vui vẻ đồng ý ngay.
Trương Tĩnh hơi ngượng: “Chỉ là chỗ này, cậu đừng chê nhé…”
Cô nhóc vừa lôi quyển nháp ra, nghe Trương Tĩnh nói vậy thì ngạc nhiên: “Tớ chê gì chứ?”
“Cậu không sợ chỗ rẻ thì không sạch à… Nhà cậu lại giàu thế nữa…”
“Có gì đâu, người giàu trong trường nhiều lắm. Tớ còn muốn để dành tiền mua mấy thứ mình thích nữa kìa. Cậu dẫn tớ đến chỗ ngon thế này, tớ mừng còn không kịp.”
Ninh Uyển nói bình thản, vừa dứt lời cô tiện tay xé một tờ giấy từ quyển nháp.
Đó là tờ giấy tối qua Tống Thanh Yến đã viết công thức.
Ninh Uyển kẹp tờ giấy vào sách.
Tống Thanh Yến, cô nghĩ.
Chỉ tiếc tối qua quên hỏi rốt cuộc là Thanh Yến nào. Là "hải thanh hà yến" hay là gì khác?
Chữ đồng âm nhiều như vậy, rốt cuộc là chữ nào mới đúng là anh.
Một ngày trôi qua nhanh, huống chi là thứ Sáu mà học sinh nào cũng mong chờ. Gần như ngay khi chuông tan học vang lên, học sinh các lớp đã thu dọn đồ đạc, bước lên hành trình về nhà.
Ninh Uyển và Trương Tĩnh bắt taxi đến đường Cẩm An.
Trương Tĩnh hào hứng: “Thật đấy, tớ nói cậu nghe. Bạn tớ đi ăn mà bị anh phục vụ ở tiệm đó làm cho mê mẩn. Đẹp trai lắm luôn.”
Ninh Uyển: “Đẹp cỡ nào?”
“Không tả nổi, bạn tớ bảo còn đẹp hơn cả minh tinh.”
Ninh Uyển cười: “Vậy tớ phải gặp mới được.”
Ở đường Cẩm An, tiệm thịt nướng đó được xem là nổi bật.
Khách đông nườm nượp.
Hai cô gái đến đúng lúc chỉ còn đúng một bàn cho hai người.
Mắt Trương Tĩnh tinh, kéo Ninh Uyển chạy ùa tới ngồi.
Ninh Uyển ngồi xuống, lấy điện thoại nhắn tin cho Ninh Cận, báo rằng mình không về ăn tối, đang đi với bạn, có thể về muộn một chút.
“Chào chị, chị muốn gọi món gì ạ?”
“Uyển Uyển, đẹp trai quá…”
Hai giọng nói vang lên gần như cùng lúc, Ninh Uyển ngẩng đầu, đối diện một gương mặt quen thuộc.
Tống Thanh Yến mặc đồng phục, vừa đặt một bình nước nóng lên bàn họ.
Tay anh cầm sổ, nụ cười dịu dàng.
Cô nhóc ngẩn người như bị ai đó đập một cú vào đầu, sững sờ không kịp phản ứng. Miệng há ra mấy lần, cuối cùng lại khép lại, không thốt nổi một lời.
Tống Thanh Yến lên tiếng trước.
“Đi ăn với bạn cùng lớp à?”
Ninh Uyển gật đầu: “Dạ, anh, anh làm ở đây à?”
Tống Thanh Yến: “Ừ. Làm thêm ở đây.”
Thực đơn đã có sẵn trên bàn, Tống Thanh Yến quay lại lấy thêm một bản nữa đặt trước mặt hai cô gái. Khuôn mặt chàng trai bình thản: “Xem thử muốn ăn món gì?”
Ninh Uyển nhìn hồi lâu, hơi bối rối: “Em cũng không biết lắm…”
Trương Tĩnh lập tức tiếp lời: “Ở đây có món gì được đề cử không anh?”
“Nếu hai người thì gọi một phần combo đôi là đủ. Rất hợp lý.”
Cả hai lập tức quyết định: “Vậy gọi cái đó!”
Tống Thanh Yến cúi đầu, ghi vào sổ. Anh nói thêm vài câu với Ninh Uyển rồi quay về quầy đặt món.
Trương Tĩnh cười tươi nhìn Ninh Uyển: “Chuyện gì thế, anh cậu à?”
Ninh Uyển lắc đầu: “Không, bạn anh trai tớ. Tối qua còn ăn chung nữa.”
“Đẹp trai thật sự luôn.”
“Tớ cũng thấy thế.”
Khi món ăn trong combo được mang lên, chính Tống Thanh Yến đứng bên bàn nướng thịt cho họ.
Chàng trai cầm giá nướng, động tác thuần thục: “Để anh nướng cho. Xung quanh toàn than nóng, bị phỏng sẽ đau lắm.”
Ninh Uyển cảm ơn.
Tống Thanh Yến nhìn cô: “Nói với Ninh Cận chưa em đến đây ăn chưa?”
Cô gái ngẩn ra, lập tức lật điện thoại mở giao diện tin nhắn cho anh xem. Mắt cô sáng lấp lánh, còn có chút mong chờ như trẻ con chờ được khen: “Nói rồi ạ!”
Biểu cảm này quá sinh động.
Tống Thanh Yến không nhịn được, bật cười: “Giỏi lắm.”
“A Yến! Bàn số 9 có khách!”
Tống Thanh Yến quay đầu lại, chia thịt nướng xong cho hai cô gái: “Ăn trước đi. Lát nữa anh không qua thì tự nướng nhé. Cẩn thận một chút biết chưa? Anh qua kia xem một lát.”
Trương Tĩnh nhét thịt vào miệng, đợi Tống Thanh Yến quay đi mới thì thào: “Tốt quá trời luôn…”
Ninh Uyển gật đầu lia lịa: “Đúng chuẩn người đàn ông hoàn hảo.”
Tiệm thịt nướng làm ăn rất tốt, mãi đến khi hai cô gái ăn xong, Tống Thanh Yến vẫn không có thời gian quay lại nhìn họ lấy một lần.
Lúc tính tiền, nhân viên quầy hỏi họ ngồi bàn số mấy.
Ninh Uyển nói là bàn số 7.
Nhân viên cười: “Không cần tính tiền, nhân viên trong tiệm đã thanh toán rồi. Bảo là em gái nhà mình.”
Ninh Uyển sững người, hỏi có phải Tống Thanh Yến không.
Nhân viên không trả lời.
Khi Ninh Uyển rời đi, cô chào Tống Thanh Yến một tiếng. Bước ra khỏi cửa tiệm, cô bị Tống Thanh Yến gọi lại.
Chàng trai chạy theo, cầm điện thoại, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Trời tối rồi, em đi một mình được không?”
“Được ạ.”
“Anh, anh trả tiền cho em phải không?”
Tống Thanh Yến ậm ừ, đáp: “Nhân viên trả tiền được giảm giá, cũng không đắt.”
Ninh Uyển nhíu mày: “Nhưng đó là tiền của anh mà, để em trả lại cho anh.”
Hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, Tống Thanh Yến đút một tay vào túi, nhìn Ninh Uyển: “Không cần đâu, tối qua em với anh trai còn mời anh ăn đồ nướng. Anh mời em bữa này cũng chẳng đáng bao nhiêu. Về nhà đi.”
Tống Thanh Yến nói tiếp: “Anh cho em số điện thoại, có chuyện gì thì gọi cho anh trai em, nếu anh ấy không nghe thì gọi cho anh. Về đến nhà nhắn tin cho anh được không?”
Ninh Uyển ngây ngẩn, không biết có phải bị khói thịt nướng hun đến choáng váng không.
Trong điện thoại cô đã lưu số của Tống Thanh Yến.
“Xong rồi, về nhà đi. Đi đường cẩn thận.”
“Dạ, tạm biệt anh.”
“Tạm biệt.”
Mãi đến khi đưa Trương Tĩnh về nhà, Ninh Uyển mới sực nhớ mình quên nói với Tống Thanh Yến rằng cô có tài xế đến đón, rất an toàn.
Nhưng sao lúc đó lại không nói?
Có lẽ không phải quên, chỉ là muốn giữ lại một cách liên lạc mà thôi.
Về đến nhà, Ninh Cận đang ngồi trên sofa nghe điện thoại. Khi Ninh Uyển mở cửa thay giày, anh liếc nhìn cô rồi tiếp tục nói với người đầu dây bên kia: “Về rồi, ừ. Cậu yên tâm, không sao.”
Ninh Uyển đi lấy nước uống, hơi tò mò không biết anh nói chuyện với ai.
Ninh Cận cúp máy nhanh, không đợi cô hỏi đã lên tiếng: “Tống Thanh Yến gọi, nói hôm nay em đến tiệm cậu ấy ăn. Hỏi em về chưa.”
Ninh Uyển gật đầu, vẫn giả vờ như không biết, nhắn tin cho Tống Thanh Yến báo đã về nhà.
Bên kia trả lời rất nhanh.
【Ừ, nghỉ sớm đi.】
Ninh Uyển trả lời: 【Vâng.】
Hai anh em nói chuyện dưới nhà một lúc rồi mỗi người về phòng mình.
Ninh Uyển lục lọi trong phòng nửa ngày, cuối cùng tìm được một quyển sổ mẹ cô mang về từ nước ngoài năm ngoái. Bìa có dập chữ vàng, trông rất đắt tiền.
Cô luôn tiếc không nỡ dùng nhưng hôm nay lại mở ra.
Trang đầu của sổ để trống.
Ninh Uyển viết ba chữ “Sổ nhật ký”.
Trang đầu tiên, cô viết về câu chuyện hôm nay.
Mười sáu tuổi, độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân. Thiếu niên, thiếu nữ bắt đầu rung động, nhiều người còn chưa hiểu thích là gì đã lặng lẽ để ý một ai đó.
Nếu người đó là một người xuất sắc, càng khiến người ta để tâm.
Ninh Uyển viết trong nhật ký:
“Tôi vẫn chưa biết tên anh ấy là hai chữ nào. Nhưng tôi phải cảm ơn Trương Tĩnh, nếu hôm nay không đồng ý đi đường Cẩm An tôi đã không gặp được anh ấy, cũng chẳng có số điện thoại của anh. Đây thật sự là điều may mắn nhất của tôi hôm nay. Tôi có cách liên lạc với anh rồi. Anh ấy rất đẹp trai, nói chuyện dịu dàng, lại lịch sự. Hôm nay là lần thứ hai tôi gặp anh ấy.”
Mùa hè năm 2009, bầu trời đêm đầy sao, ánh sao sáng rực. Dù ở cạnh mặt trăng cũng không hề mờ nhạt, dường như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Ninh Uyển gập nhật ký lại, mong chờ lần gặp tiếp theo.