“Trương Tĩnh, hôm nay cậu mặc gì thế này? Đồ quê mùa, lấy quần áo của bà cậu à?”
“Niệm An, cậu đừng nói người ta thế chứ.”
“Đúng đấy, Trương Tĩnh khác gì tụi mình đâu. Nhà cậu ấy chả có tiền.”
Đồng Niệm An ngồi trên bục giảng, ngón tay quấn lọn tóc dài, cười giễu cợt: “Cũng phải, bố mẹ đều đi làm thuê cho người ta. Trương Tĩnh, dù cậu học giỏi thế nào, sau này cũng chỉ đi làm thuê cho tụi này thôi.”
Lớp học lặng ngắt, không ai lên tiếng.
Chỉ có tiếng lật sách, tiếng bút viết trên giấy và tiếng mỉa mai của Đồng Niệm An cùng đám bạn thân. Điều duy nhất không có là tiếng nói bênh vực Trương Tĩnh.
Trường Trung học số 24 là một trong những ngôi trường có tỷ lệ đỗ đại học cao ở thủ đô.
Nhưng đồng thời nó cũng là trường quý tộc. Học sinh nơi đây chia thành ba loại: một là con cháu nhà danh gia vọng tộc, hai là con cái những gia đình mới giàu lên, ba là những học sinh nghèo xuất sắc về học tập.
Trương Tĩnh thuộc nhóm thứ ba.
Gia cảnh không khá giả so với phần lớn học sinh trong trường, thậm chí còn hơi túng thiếu. Nhưng thành tích của cô ấy rất tốt.
Lúc này bị dồn ép quá, vành mắt cô đỏ hoe: “Rốt cuộc tớ làm gì các cậu… Các cậu nói tớ thế này… Tớ đắc tội gì với các cậu à?”
Đồng Niệm An bước từ bục giảng xuống, đi đến trước bàn Trương Tĩnh.
Cô ta cười, nụ cười có phần hung tợn nhưng không phát ra tiếng: “Cậu làm gì đâu. Cùng là bạn bè, Trương Tĩnh. Cậu nói thế thì bọn này thành kẻ xấu à?”
Đồng Niệm An thu nụ cười: “Loại như cậu, bọn này nói vài câu thì đã sao?”
“Đúng đấy, Trương Tĩnh. Nhìn quần áo cậu mặc hàng ngày đi, quê chết được.”
Trương Tĩnh không dám nói nữa, những lời của đám con gái trước mặt càng lúc càng khó nghe, thậm chí còn xen lẫn tiếng cười chế giễu, đầy ác ý của vài tên con trai khiến cô xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu.
Cho đến khi một chiếc balo bay thẳng vào lưng Đồng Niệm An.
“Liên quan gì đến cậu?”
Là Ninh Uyển.
Hôm nay cô nhóc buộc tóc đuôi ngựa cao, vài lọn tóc lòa xòa bên tai. Cô vô cảm nhìn thẳng vào mắt Đồng Niệm An.
Đồng Niệm An sững người: “Ninh Uyển, mày bị điên à!”
Ninh Uyển đứng ở cửa lớp, tiếng quát của Đồng Niệm An vang to khiến học sinh đi ngang hành lang ngoái nhìn.
Ninh Uyển đóng cửa lại.
Cô bình tĩnh lên tiếng: “Ném đau cậu à?”
Không đợi Đồng Niệm An trả lời, Ninh Uyển bước tới nhặt chiếc balo rơi dưới đất: “Giả vờ gì chứ, trong balo của tôi có gì đâu.”
“Mày bị thần kinh à, Ninh Uyển! Liên quan gì đến mày! Mày xen vào chuyện bao đồng làm gì!”
“Trương Tĩnh mặc gì, liên quan gì đến cậu?”
“Đồng Niệm An, cậu xen vào chuyện bao đồng gì chứ?”
Đồng Niệm An trừng mắt nhìn Ninh Uyển, tức đến run người: “Ninh Uyển, chúng ta mới là cùng một loại người chứ. Mày chơi với loại như Trương Tĩnh không sợ làm mất mặt nhà mày à?”
Ninh Uyển cười: “Cùng một loại người là sao?”
Nhiều người trong lớp ngừng việc đang làm, nhìn về phía hai cô gái.
Ninh Uyển đặt balo lên bàn mình, giọng bình thản mà lạnh nhạt: “Đồng Niệm An, nói cho cùng, bố cậu là nhà giàu mới nổi, còn bố tôi là người thừa kế tập đoàn gia tộc. Cậu với tôi mãi mãi không bao giờ là cùng một loại người.”
Cô nhìn Đồng Niệm An, ánh mắt lộ chút thương hại: “Chơi với loại như cậu, lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui mới là làm mất mặt nhà tôi.”
Không khí im lặng hoàn toàn.
Cho đến khi có người đẩy cửa lớp: “Ninh Uyển! Lớp trưởng phải đi hội trường họp!”
Ninh Uyển mới dời ánh mắt: “Tới đây.”
Đồng Niệm An nhíu mày. Trương Tĩnh đứng trước mặt cô ta, cô gái cúi đầu, không dám nhìn thẳng, thậm chí không dám thở mạnh.
“An An, Ninh Uyển nói thế mà cậu…”
“Cậu ngu à?”
Cô ta không tìm Trương Tĩnh gây sự nữa, tự mình trở về chỗ: “Cậu nghĩ nhà mình đủ sức gây với nhà nó à?”
Chiếc đồng hồ trên tường vẫn tích tắc.
Đồng Niệm An không nói gì nữa.
Việc bố mẹ nhà họ Ninh không ở trong nước không phải bí mật. Nhưng hiện tại anh trai Ninh Uyển vẫn ở đây, món nợ hôm nay, cô ta phải nhịn đến rất lâu sau mới đòi được.
Mãi đến khi tan học, Ninh Uyển và Trương Tĩnh đều bình an vô sự.
“Uyển Uyển, hôm nay cảm ơn cậu…”
Kem ở tiệm đồ ngọt trước cổng trường rất ngon.
Ninh Uyển vừa trả tiền, ôm vai Trương Tĩnh: “Cậu cảm ơn gì chứ, tụi mình là bạn mà.”
Trương Tĩnh cười: “Cảm ơn cậu.”
“Lần này bài tập nhóm hai em làm tốt lắm.”
Ninh Cận đóng laptop, xoa mũi: “Thầy khen quá rồi, cũng chỉ cực kỳ tốt thôi.”
Giáo sư Lương không nhịn được, lấy cuốn sách đánh Ninh Cận: “Em học cái tính khiêm tốn của Tiểu Tống đi! Không khiêm tốn gì hết, đuôi vểnh lên tận trời rồi à?”
Tống Thanh Yến đứng bên cạnh hòa giải.
Tiết học kết thúc, hai người trò chuyện với giáo sư Lương vài câu rồi rời lớp.
Ninh Cận xách cặp, hơi bực: “Hôm nay cậu có đi làm thêm không?”
“Không có.”
“Vậy tốt, về nhà với tôi dạy dỗ em gái tôi một chút.”
Tống Thanh Yến: ?
Ninh Cận kéo anh đi ra ngoài trường: “Vừa nãy nó nhắn tin cho tôi, bảo nhận lỗi. Nó nói hôm nay ở trường lấy balo rỗng ném bạn học.”
“Thế anh trả lời sao?”
Ninh Cận cười lạnh: “Tôi hỏi nó có bị thương không.”
Dù sao cũng quen biết ba năm, Tống Thanh Yến nhìn ra ngay Ninh Cận không hề tức giận. Chắc chắn anh ấy lo em gái mình bị người khác đánh trả rồi bị thương.
Anh lên tiếng: “Cũng chưa chắc là lỗi của Ninh Uyển.”
Ninh Cận không ngoảnh lại, sải bước dài: “Nói thừa.”
Hai người bắt xe ở cổng trường, đi thẳng đến ngõ Phượng Hoàng.
Ngồi trên xe, Tống Thanh Yến thấy buồn cười vì lịch trình mấy ngày nay của mình. Lúc làm thêm thì gặp Ninh Uyển, ngày nghỉ lại cùng Ninh Cận về nhà gặp Ninh Uyển tiếp.
Như làm bảo mẫu đi kèm.
Về đến nhà, Ninh Uyển đang ngồi trên sofa xem tivi, còn là phim hoạt hình.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trong phòng.
Những tia sáng cuối cùng rơi trên người thiếu nữ, trông như một bức tranh sơn dầu phương Tây.
Yên tĩnh lại đẹp đẽ.
Một cảm xúc lạ lùng muốn trỗi dậy, cuối cùng bị Tống Thanh Yến dằn xuống.
Ninh Cận thay giày, gọi cô: “Ninh Uyển.”
Cô nhóc tắt tivi: “Anh.”
Quay đầu đã thấy Tống Thanh Yến đứng sau Ninh Cận: “A, anh…”
Ninh Cận nói: “Gọi ai đấy? Hôm nay ở lớp làm sao?”
Ninh Uyển ngẩn ra, thành thật kể lại chuyện xảy ra trong lớp hôm nay.
“Em biết đánh người là sai, nhưng balo em chẳng có gì. Ném vào người cũng không đau nên em mới làm thế… Lúc đó nghe chúng nó nói mà em tức quá…”
Tống Thanh Yến ngồi ở đầu kia sofa, lúc này mới lên tiếng: “Em làm tốt lắm.”
“Hả?”
Ánh mắt chàng trai như gió xuân: “Đánh người là không đúng, nhưng em dũng cảm đứng ra bảo vệ bạn mình, như thế là rất tốt rồi.”
Ninh Uyển sững sờ.
Cô không ngờ Tống Thanh Yến sẽ nói vậy, thậm chí không nghĩ anh sẽ lên tiếng.
Anh ngồi cách cô không xa, giọng nhẹ nhàng: “Huống chi bọn họ có cả đám, em chỉ có một mình. Cần gì đó để thêm can đảm, lần sau đừng làm vậy nữa là được.”
Ninh Cận cũng tiếp lời: “Tống Thanh Yến nói đúng, việc này em làm đúng. Còn chu đáo hơn anh.”
Tống Thanh Yến cười: “Nếu là anh em thì chỉ biết đấm nhau thôi.”
Chuyện này, trong mắt người lớn duy nhất hiện tại ở nhà coi như đã xong. Ninh Cận thậm chí còn thấy ném balo rỗng là nhẹ, chẳng đau chẳng ngứa.
Nhưng như lời Tống Thanh Yến, anh ấy dặn Ninh Uyển nếu gặp tình huống tương tự, đừng vội ra mặt. Phải bảo vệ bản thân, đảm bảo an toàn trước rồi mới bảo vệ người khác.
Tống Thanh Yến ở lại ngõ NgôĐồng ăn tối, đến khi xong thì trời đã muộn.
Ninh Cận bảo anh ngủ lại.
Chàng trai không từ chối.
Hai nam sinh ngủ chung một phòng, cách phòng Ninh Uyển chỉ một bức tường.
Quyển nhật ký lại ghi thêm tên Tống Thanh Yến.
Lần này Ninh Uyển biết cách viết tên anh.
Trước khi vào phòng, Ninh Uyển chặn Tống Thanh Yến lại. Thiếu nữ ngây thơ, ánh mắt trong veo khiến người ta không thể từ chối: “Anh, Uyển của em là Uyển trong uyển chuyển.”
Tống Thanh Yến ngẩn ra nhưng nhanh chóng hiểu ý.
Anh không hỏi tại sao Ninh Uyển đột nhiên nói vậy.
Anh chỉ cười đáp: “Thanh Yến của anh là Thanh Yến trong ‘Hạnh nhữ sinh phùng thanh yến thì.”
Ninh Uyển hỏi: “Câu này nghĩa là gì ạ?”
“Ừm…”
Tống Thanh Yến nghĩ một lúc: “Là sinh ra trong thời thái bình. Thanh Yến còn có nhiều nghĩa như thanh tịnh, an lành. Em hiểu không?”
Ninh Uyển gật đầu.
Thật ra cô biết nghĩa của câu đó.
Tống Thanh Yến xoa đầu cô: “Muộn rồi, đi ngủ đi. Hôm nay em là anh hùng, bảo vệ bạn mình đấy.”
“Chúc anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hôm nay nhật ký của Ninh Uyển ghi lại một câu.
“Hạnh nhữ sinh phùng thanh yến thì.”
“Câu này có tên anh ấy. Hôm nay anh ấy khen tôi, bảo tôi là tiểu anh hùng. Anh còn nói lần sau bảo vệ bạn thì càng phải bảo vệ bản thân.”
“Tôi nhớ rồi.”
“Tống Thanh Yến, em muốn lần sau lại gặp anh.”