Gió đêm mùa hè luôn mang theo chút mát mẻ.
Tống Thanh Yến đeo balo, bước đi trên con đường lớn. Ánh đèn đường màu ấm chiếu xuống, rải lối trên con đường phía trước. Thỉnh thoảng có vài người lướt qua vai anh.
Anh không thể diễn tả tâm trạng lúc này.
Trong túi áo còn hộp thuốc lá, bên trong sót lại hai điếu, không biết ai nhét vào. Anh lấy một điếu ngậm vào miệng.
Nửa phút sau, điếu thuốc lại bị anh lấy ra, ném vào thùng rác.
Điện thoại reo, Tống Thanh Yến bắt taxi, lên xe báo địa chỉ xong mới nghe máy.
“Đến đâu rồi?”
“Vừa lên xe. Dì Trần thế nào rồi?”
Kỷ Uyên Hạc bên kia tặc lưỡi: “Khá hơn rồi, tốt hơn nhiều so với lúc mới đưa đến. Bọn Sở Hà cũng ở đây, đám khốn đó chỉ biết khinh người. Tôi định bảo cậu đừng đến nữa.”
Cảnh vật ngoài cửa sổ trôi qua nhanh, Tống Thanh Yến không nhìn rõ gì.
Anh ngừng một chút, không để tâm lắm: “Phải đi, lần này dì Trần bị thương phải nhập viện, tôi phải đến xem.”
Dù sao cũng là bạn cùng lớn lên, Kỷ Uyên Hạc không khuyên nữa.
Cảnh ngoài cửa sổ Tống Thanh Yến không thấy rõ, nhưng anh nhìn rõ bóng mình phản chiếu trên kính.
Tóc mái thiếu niên rủ xuống che lông mày, lông mi dày và rậm.
Như nhân vật chính bước ra từ phim, dung mạo gần như hoàn hảo.
Nhưng một đứa trẻ đẹp đẽ như vậy, sao không ai muốn nhận nuôi?
Tống Thanh Yến ngẩn ra, anh lặng lẽ đối diện với bóng mình. Một đứa trẻ ngoại hình xuất sắc, thành tích vượt trội, tính cách ôn hòa khiêm tốn. Sao từ nhỏ đến lớn không một ai dừng chân vì anh?
Anh phải làm gì nữa mới có được người yêu thương mình?
“Đến nơi rồi.”
Tống Thanh Yến thu lại ánh mắt và những suy nghĩ miên man. Anh đưa tiền cho tài xế, lịch sự cảm ơn rồi bước xuống xe vào bệnh viện.
Trên màn hình điện thoại là số phòng bệnh Kỷ Uyên Hạc gửi.
Chàng trai đi thẳng đến phòng bệnh, Kỷ Uyên Hạc ngồi chờ ngoài cửa, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.
“A Uyên.”
Kỷ Uyên Hạc xoa ấn đường: “Đến rồi à? Nhanh thế?”
Cậu đứng dậy, nhận balo từ vai Tống Thanh Yến: “Dì Trần ngủ rồi, Sở Hà đang ở trong. Cậu vào xem một chút là được, đừng nói chuyện với cậu ta.”
“Ừ.”
Ánh đèn trong phòng bệnh dịu nhẹ.
Dì Trần là viện trưởng trại trẻ, chính bà đã nuôi lớn đám trẻ như họ. Quy định của viện là nếu đến tuổi mà chưa được nhận nuôi, qua 18 tuổi sẽ không được ở lại.
Những đứa cùng tuổi hoặc nhỏ hơn Tống Thanh Yến, trong những năm đó lần lượt được các gia đình nhận nuôi.
Được đủ loại cha mẹ đón đi rồi được yêu thương.
Chỉ có Tống Thanh Yến là không ai để tâm.
Dì Trần luôn tốt với anh, nhưng bà không thể chỉ chăm lo cho mình anh. Sau khi Tống Thanh Yến 18 tuổi, bà thuê nhà cho anh bên ngoài.
Để anh có một nơi trú thân.
Tống Thanh Yến bước đến bên giường, khẽ kéo chăn đắp lại cho dì Trần.
“Ô, đây không phải học sinh xuất sắc sao? Năm ngoái báo chí còn đưa tin, thiếu niên thiên tài được đặc cách vào Thanh Hoa. Sao thế? Học sinh xuất sắc mà ăn mặc thế này à? Sao nghèo túng vậy.”
Sở Hà ngồi trên ghế, vẻ chế nhạo không hề che giấu.
Kỷ Uyên Hạc phía sau cười khẩy: “Sở Hà, mày đúng là đồ khốn.”
“Tao hỏi thiên tài, mày chen vào làm gì Kỷ Uyên Hạc?”
Kỷ Uyên Hạc phì một tiếng: “Từ nhỏ mày đã là thứ cặn bã, giờ càng cặn bã hơn. Tao không hiểu sao người ta lại nhận nuôi mày.”
Sở Hà nhếch miệng cười: “Đúng thế, nhận nuôi tao mà chẳng thèm nhận thiên tài.”
Tống Thanh Yến không để ý, lấy một phong bì từ balo, nhẹ nhàng đặt dưới gối dì Trần. Sở Hà vẫn đang cãi cọ với Kỷ Uyên Hạc.
Có lẽ tiếng ồn lớn, dì Trần khẽ nhíu mày.
Lúc này Tống Thanh Yến mới có phản ứng.
Anh ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn Sở Hà: “Mày im được không?”
“Sao? Tức à?”
Thiếu niên bình thản: “Giận với loại như mày thì không đáng. Thấy cũng thú vị đấy, như xem một thằng hề nhảy nhót.”
“Con mẹ mày, Tống Thanh Yến—”
“Mời mày im lặng, dì Trần đang nghỉ.”
Khóa kéo balo được anh kéo lại, Tống Thanh Yến không nói nữa, quay người ra khỏi phòng. Kỷ Uyên Hạc theo sau, cùng anh rời bệnh viện.
“Trong phong bì là tiền đúng không? Cậu đưa bao nhiêu?”
Tống Thanh Yến: “Tám trăm.”
“Tháng này kiếm được chắc đổ hết vào đó rồi nhỉ?”
“Ừ.”
“Còn tiền không?”
“Đủ tiêu, đi đây.”
Tống Thanh Yến cười, vẫy tay với cậu, quay người bước đi. Nhưng ngay khi xoay lưng, nụ cười trên mặt vụt tắt. Anh đưa tay xoa má, hình như hơi mệt mỏi.
Có lúc anh cũng tự hỏi, rốt cuộc mình thiếu sót chỗ nào?
Sao không ai cần anh?
Tại sao vậy?
Khi Tống Thanh Yến về đến ký túc xá, điện thoại hiện thông báo tin nhắn.
Ninh Uyển: Anh, anh về trường chưa? Em với anh trai hơi lo, muốn hỏi anh đến nơi chưa?
Tống Thanh Yến: Đến rồi, em với anh trai cứ yên tâm.
Bên kia trả lời rất nhanh.
Ninh Uyển: Dạ. Anh, cuối tuần anh rảnh không?
Tống Thanh Yến: Chắc là rảnh, sao thế?
Ninh Uyển: Em muốn mời anh ăn cơm ở nhà em. Anh trai em cũng có ở đó! Có vài chỗ trong môn toán em vẫn chưa hiểu, muốn anh đến dạy em. Anh trai em không đáng tin, anh ấy chẳng kiên nhẫn gì cả.
Tống Thanh Yến: Được, đến lúc đó anh qua. Nghỉ sớm đi nhé.
Ninh Uyển: Chúc anh ngủ ngon.
Tống Thanh Yến: Ngủ ngon.
Khoảnh khắc màn hình điện thoại tắt, những cảm xúc nặng nề từ lúc bước vào bệnh viện đến khi về ký túc xá của Tống Thanh Yến cũng tan biến theo ánh sáng màn hình.
Anh không biết vì sao.
Nhưng tin nhắn của Ninh Uyển khiến anh cảm thấy mình vẫn có chút giá trị.
Dù thế nào anh cũng là người được ai đó cần đến.
Ninh Uyển nằm dài trên giường, nhìn bức ảnh duy nhất trên điện thoại, chính là tấm vừa lén chụp Tống Thanh Yến không lâu trước.
Một người anh trai tuyệt vời.
Cô chuyển bức ảnh vào album cùng với ảnh của Ninh Cận.
Album đó được ghi chú là “Những người anh yêu quý nhất của tôi”.
Từ hôm nay, cô nghĩ, mình cũng coi như có hai người anh trai. Dù chưa biết người anh mới này có muốn làm anh trai cô không. Nhưng giờ cô đã có hai người anh đối xử tốt với mình.
Tuần trước gửi email cho mẹ, đến giờ vẫn chưa được hồi đáp.
Ninh Uyển hơi thất vọng nhưng nhanh chóng buông bỏ. Dù sao bố mẹ cô vẫn luôn vậy. Có những email phải đợi một hai tháng mới được trả lời.
Bố mẹ luôn bận rộn với rất nhiều việc.
Họ không đưa con cái đi cùng, cũng chẳng về thăm.
Cô nhóc đưa tay dụi mắt. May mà cô còn có anh trai, may mà cô có Ninh Cận.
May mà cô vẫn còn người cần mình.
Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng rải xuống mặt đất, phủ lên thế giới một lớp sương mỏng. Nó chiếu sáng cả thế gian, không rực rỡ nhưng đủ để soi lối.
Nó cũng chiếu sáng những đứa trẻ không được yêu thương trên thế gian này.
Dù chẳng ai yêu thương những đứa trẻ ấy.
Nhưng ánh trăng thì có.