“Ê êêê! Tao nghi nghi rồi nha. Bộ mày có thính ai đúng không?” – khả Nhi, bạn thân nhất của Uy Uy, nheo mắt nhìn nhỏ bạn đang ngồi chống cằm, miệng cười mơ mộng khi đang học Toán.
Uy Uy giật mình, bối rối chối bay:
– “Hả? Không có! Làm gì có! Ai mà thính?”
– “Tao thấy mày dạo này hay nhìn điện thoại cười lắm, với lại cứ hay lẩm bẩm ‘người ta cứu mình’... Ai cứu? Ai ‘người ta’? Khai mau!”
Uy Uy đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh kiểu “tôi không quan tâm gì đâu”:
– “Thì… chỉ là… có một anh đẹp trai cứu tao khi tao té xuống hồ trong bữa tiệc gia đình thôi! Ổng là bạn anh cả tao.”
– “Trời má, như phim luôn á! Có crush chưa?” – khả Nhi sáng mắt.
– “Chưa!! Tao mới lớp 10, ảnh 27 tuổi đó! Hơn tao cả con giáp rồi!!!”
– “Ủa chứ lớn hơn con giáp là không yêu được à? Quan trọng là người ta có chiều mày không, chứ tuổi tác mà lo cái gì?” – khảNhi nhún vai, “dạy đời” ngược lại.
Uy Uy nghĩ nghĩ… cũng đúng. Với lại, mỗi lần gặp anh, tim cô lại cứ đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài vậy.
---
Vài ngày sau, anh 3 và anh 4 của Uy Uy kéo nhỏ đi chơi biển.
– “Công chúa học giỏi mấy tháng rồi, thưởng nè. Đi biển ăn hải sản, anh đã đặt resort 5 sao!”
Uy Uy hí hửng. Vừa ra tới biển, cô tung tăng như cá gặp nước, mặc váy maxi trắng bay bay, tóc buộc nửa đầu nhìn xinh không chịu nổi.
Chỉ không ngờ…
Ngay khi cô đang chạy tung tăng nhặt vỏ sò, một giọng trầm quen thuộc vang lên phía sau:
– “Em nên nhìn đường, không lại té nữa rồi tôi phải xuống biển lặn tiếp.”
Uy Uy khựng người.
Quay lại – là Trương Minh Long!
Còn anh – đang mặc áo sơ mi trắng hờ hững, quần lửng, đeo kính râm. Nhìn kiểu gì cũng… giống nam chính bước ra từ phim tình cảm Hàn Quốc.
– “Anh làm gì ở đây?” – Uy Uy mở to mắt.
Minh Long nhún vai:
– “Nơi công ty tôi có dự án resort đấy. Tôi đến kiểm tra. Ai ngờ… gặp cô nữa.”
---
Còn anh 3, anh 4 thì đang chơi bóng chuyền bãi biển. Thấy em gái đang “nói chuyện với ai đó”, định qua kéo về thì… anh 4 thì thào:
– “Ê ê… có phải thằng đó là… ông Long, bạn học anh cả không?”
– “Trời má… sao ổng đứng gần con bé vậy? Gì kỳ vậy?”
– “Không lẽ…?”
– “Khoan… để rình tiếp.”
---
Trong lúc đó, Uy Uy lại... trượt chân trên cát, sắp ngã chổng vó lần nữa thì Minh Long nhanh tay đỡ lấy cô, mặt anh sát mặt cô đến mức chỉ cần nhích nhẹ là môi chạm môi!
Cả hai đứng hình.
Uy Uy tim đập loạn, mắt tròn xoe.
Minh Long… cười khẽ:
– “Sao em hay trượt vậy? Hay số em là cứ phải ngã vào tôi?”
Cô đẩy anh ra, vừa xấu hổ vừa tức:
– “Anh đừng có nói mấy câu sến súa vậy! Người ta tưởng tôi tán anh á!”
– “Ủa? Chứ không phải em đang tán tôi hả?” – anh nhướn mày, cười gian.
Uy Uy mặt đỏ như cà chua. Quay lưng bỏ đi thì... bước hụt cát lún lần nữa, suýt ngã tiếp.
Minh Long đứng phía sau, chống hông:
– “Tôi thề là tôi chưa từng biết có ai hậu đậu như em…”
Nhưng... ánh mắt anh nhìn cô không còn xa cách, mà dần ấm áp hơn. Cô bé học lớp 10 – nhỏ hơn anh cả con giáp – nhưng lại khiến trái tim anh nhói lên mỗi lần cô cười, mỗi lần cô gọi anh bằng giọng bướng bỉnh.
---
Tối hôm đó, anh 3 lẩm bẩm với anh 4:
– “Ê mày, hình như con bé... thích ông Long thật rồi.”
– “Trời đất… ổng hơn nó 12 tuổi đó!”
– “Ừ. Mà nhìn cũng hợp ghê. Mà nếu ổng làm nó buồn á…”
– “Chặt đầu!”
Cả hai đồng thanh.