Công viên chiều cuối tuần, trời mát, nắng nhẹ, gió lướt qua như vuốt ve từng cành lá. Tống Uy Uy – cô nhóc lớp 10 nổi tiếng nhất nhì trường vì thành tích học tập... lẫn thành tích quậy phá, đang hăng say đuổi theo con mèo hoang vừa lẻn vào giỏ bánh của cô.
"Đứng lại! Mèo trộm! Trả bánh cho bà!!" – Uy Uy hét lên như một nữ hiệp. Tóc buộc cao, áo thun trắng, váy ngắn, đôi giày thể thao bật từng bước theo con mèo như thể truy sát kẻ thù mười năm chưa trả nợ.
Nhưng định mệnh không phải là con mèo. Mà là... Trương Minh Long.
Vị tổng tài trẻ tuổi, giàu có, nghiêm túc, vừa kết thúc cuộc họp online bằng giọng lạnh băng như băng đá Alaska, quyết định ra công viên thư giãn một chút theo lời khuyên của... quản gia.
Anh vừa bước qua khóm cây thì…
“RẦM!”
Cả thế giới như đảo lộn. Một vật thể sống (rất nhẹ và mềm) tông vào anh như tên lửa. Anh loạng choạng, cô thì mất thăng bằng.
Cả hai… ngã.
Và đúng như định mệnh trêu ngươi, môi cô – mềm và thơm như kẹo dâu – chạm vào môi anh.
Vài giây im lặng.
Uy Uy mở tròn mắt, mặt đỏ như cà chua, rồi như bị điện giật, cô bật dậy hét:
“Biến thái!!!”
Cô quay đầu bỏ chạy không kịp nhìn người đàn ông mình vừa "cướp nụ hôn đầu".
Còn Minh Long thì vẫn… ngồi im.
Tim anh đập thình thịch – không phải vì ngã, mà là vì... sốc.
“Cái quái gì vừa xảy ra vậy…?” – anh lẩm bẩm, tay sờ môi mình, vẻ mặt ngơ ngác, ngốc nghếch.
Rồi bất giác anh bật cười – một nụ cười hiếm hoi mà ngay cả bà nội anh cũng ít khi thấy.
“Nụ hôn đầu của mình… là với một nhóc con má phúng phính?”