Khi còn nhỏ, Bass từng trải qua một chuyện kinh hoàng.  

Cậu bé lớn lên với làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn, khuôn mặt bầu bĩnh như bánh bao, tính cách lại nhút nhát, hay sợ người lạ. Mẹ cậu – một tiểu thư quý tộc – luôn thích mặc cho cậu những bộ trang phục trắng muốt, bồng bềnh như búp bê. Ở trường mẫu giáo và tiểu học, cậu luôn là "cô bé" mà lũ con trai trong lớp muốn trêu chọc, hoặc cố tình giật tóc, bắt nạt.  

Gần như ngày nào đi học, Bass cũng bị bắt nạt đến khóc. Những cánh cửa lớp học với cậu như miệng của quái vật há ra, chực nuốt chửng cậu bé nhút nhát.  

May mắn thay, giáo viên chủ nhiệm của cậu rất tốt bụng, thường mua kẹo cho cậu, ôm cậu vào lòng kể chuyện. Trong mắt Bass, thầy giáo là “siêu anh hùng” luôn bảo vệ cậu khỏi lũ trẻ hung hăng. Cậu yêu quý thầy đến mức muốn dính chặt lấy thầy cả ngày.  

---

Một buổi chiều mưa gió, bầu trời âm u, sấm chớp đì đùng.  

Bạn bè đã được đón hết, chỉ còn lại Bass – cậu bé "kẹo bông" ngồi co ro trong phòng làm việc dán đầy tranh vẽ của học sinh. Thầy giáo đang trò chuyện điện thoại với mẹ cậu – người phụ nữ quý tộc vội vàng xin lỗi vì không thể đến đón con, nhờ thầy trông hộ.  

Thầy giáo dịu dàng đồng ý, hứa sẽ tự tay đưa Bass về nhà.  

Sau khi cúp máy, thầy bật hết đèn, khóa cửa phòng, kéo rèm cửa sổ lại. Rồi thầy quay lại nhìn Bass – cậu bé ngây thơ đang cầm viên kẹo sữa, đôi mắt to tròn như hai giọt sương.  

Thầy cúi xuống hôn trán Bass, mỉm cười hỏi:  

“Thân mến, em có yêu thầy không?”

(Bass đã quen với cách gọi "thân mến" này – mẹ cậu thường gọi cậu là "cục đường bé nhỏ", dù cậu luôn thấy nó sến súa.)  

"Có ạ..." Bass đỏ mặt, cười ngượng ngùng.  

Thầy giáo cũng cười.  

Rồi thầy cởi quần jean treo trên móc xuống....  

Bên ngoài, sấm rền vang, mưa xối xả đập vào cửa kính. Gió lùa qua khe rèm rách, rít lên như tiếng gào thét.  

Những bức tranh tường nguệch ngoạc của lũ trẻ bỗng như biến thành quỷ dị.  

Bass co rúm người, cắn chặt tay, sợ đến run bần bật.  

Thầy giáo – người mà cậu tôn thờ – giờ đây đã biến thành ác quỷ. 

Khuôn mặt hiền từ nứt ra, lộ lớp da thịt đỏ lòm như máu.  

Cậu bé chỉ biết khóc nức nở, trong đầu vang lên tiếng kêu cứu tuyệt vọng:  

*C-C…Cứu con... cứu con... cứu con...*  

Cánh cửa bị đạp tung!  

Một bóng người cao lớn xông vào – cha của Bass – giáng một quyền vào mặt gã giáo viên, hất văng hắn ngã vật xuống sàn. Ông ôm chặt lấy cậu bé đang run rẩy, giọng đầy phẫn nộ:  

"Ba không yên tâm để con ở lại trong thời tiết này!" 

Hóa ra, dù vợ đã nhắn bảo, ba ba của Bass vẫn lao vào mưa bão đến trường đón bé con nhà. Qua khe rèm, ông đã kịp thời nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng – gã giáo viên gầy gò đang sờ soạng đứa con trai bé bỏng của mình.…

Bass - một  đứa trẻ bất hạnh, nhưng cũng là đứa trẻ may mắn. 


Chóp mũi Bass ngửi thấy mùi mồ hôi lạnh lẽo pha lẫn khói thuốc từ người cha - thứ mùi mà cậu từng ghét, giờ lại ấm áp ôm lấy cậu, mang đến cảm giác an toàn vô bờ.  

Cậu bé co quắp trong vòng tay cha suốt một hồi lâu, rồi bật ra tiếng kêu: 

"Meoooo—!"  *Ba ba... ba ba...!*  

Jofar: "..."  

Tiếng kêu thảm thiết như mèo bị giết khiến Jofar đơ người. Nụ cười tàn nhẫn đóng băng trên môi hắn.  

Bass - vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc truy đuổi - tiếp tục giãy dụa điên cuồng: "Meo meo!" (Ba ba! Ba ba!), buộc Jofar phải đặt cậu xuống đất để kiểm tra vết thương.  

Nhưng vừa chạm đất, Bass lập tức bám chặt lấy tấm vải trắng trên người Pharaoh. Bốn móng vuốt căng cứng, cào xé lớp vải mỏng, cố leo lên ngực hắn như tìm kiếm hang động trú ẩn.    

Móng vuốt sắc nhọn đâm vào da thịt. Jofar nhíu mày, túm cổ Bass lôi ra, giữ cậu lơ lửng trong không trung.  

Trước mắt hắn là một con mèo đen mũi ướt nhẹp, bong bóng nước mũi phập phồng, đôi mắt xanh lục đẫm nước mắt,  tai cụp sát đầu, đuôi kẹp giữa bụng, toàn thân run rẩy như lá cây trong bão  

Một cảnh tượng thảm hại đến mức khiến vị Pharaoh vốn không coi trọng đến không biết lòng thương hại là gì... bỗng thấy lòng chợt xao động.  

Jofar không phát hiện vết thương nào trên người tiểu hắc cầu này. 

"Bé cưng, tỉnh táo lại đi." Hắn nâng con mèo lên ngang tầm mắt, giọng lạnh nhạt.  

Bass (giương nanh múa vuốt): "Meo meo meo!" *Ba ba ơi*  

Jofar: "Ta sẽ bảo vệ ngươi."  

Bass (tim vỡ tan tành): "Meo meo meo meo!"  *Ba ba ba ba!*  

Jofar: “Im miệng.”

Bass (thảm thiết như bị bỏ rơi): "Meoooo!"  *Ba ba … ba ơi!*  

Jofar: "..." 

Gương mặt như tạc tượng của Pharaoh tối sầm. Hắn ghì chặt con mèo vào ngực, thề nếu nó còn kêu nữa, hắn sẽ trở thành "Pharaoh đầu tiên trong lịch sử Ai Cập cắn đứt lưỡi mèo" – không, là nhân loại  đầu tiên.  

Bass – vốn đã sợ đến mụ người – cố chui vào khe áo Jofar, nơi vải linen mỏng hở một đường may.  

Khi móng thịt mềm mại chạm vào làn da ấm áp, mũi nhỏ hít hà hơi thở nam tính đầy uy lực…  

/Choang/

Như bị bùa chú, Bass đột nhiên ngoan ngoãn – y hệt ngày xưa. Cậu co tròn run rẩy, dụi mặt vào cổ Jofar tìm hơi ấm.  

Chiếc mũi ướt lạnh cọ vào da thịt gây ngứa ngáy, nhưng lại khiến vị Pharaoh quyền uy nhất Ai Cập vô thức hiện lên tia mềm mại nơi đáy mắt.

Cổ và mặt – hai điểm yếu của con người. Từ nhỏ, Jofar không cho ai chạm vào hai chỗ này – kể cả mẫu hậu hắn .  

…Nhưng hôm nay, một con mèo đen nhếch nhác đang dụi đầu vào đó, mà hắn không nỡ ném đi.  

(Có lẽ vì… cái cách nó rúc vào người hắn như tìm về nơi an toàn duy nhất.)

Bass không biết có thể chạm được Pharaoh vương cổ cùng khuôn mặt có khác biệt vẻ vang lớn đến mức nào. Jofar cũng không ngăn lại cậu, trái lại dùng ngón tay trắng nõn thon dài chọc chọc cậu khi cậu căng thẳng dựng lông, Jofar cười khẽ, bàn tay từ đầu đến chân vuốt ve lưng cậu.

Jofar biết con vật nhỏ này tại sao sợ hãi.

Mệnh lệnh quét sạch sở thú là hắn hạ, khi hắn bất mãn rời đi sau, bỗng nhiên nghĩ đến đã từng Nefes báo cáo một câu về ‘Miêu Thần đang chờ lên ngôi’  tạm trú tại sở thú.

Jofar nhớ lại con vật nhỏ kiêu ngạo kia, đi tới nửa đường liền dừng lại, nhíu mày vội vã khoác lên tấm vải trắng phòng ngừa dính lông mèo rồi chạy tới.

Sau đó quả nhiên đụng phải chú nhóc đang chạy trối chết.

"Không cần sợ hãi." 

Hắn không biết đang giải thích cho ai: “Sở thú có gián điệp và thích khách xâm nhập, cho nên mới phải quét sạch, cưng là Miêu Thần đang chờ lên ngôi, không cần phải lo lắng thân vệ sẽ làm tổn thương, ta cũng sẽ bảo vệ bé cưng.”

“Meo?”

—— Thật sự hả?

Jofar nhẹ nhàng lau vùng lông ở mắt mèo đen bị nước mắt làm ướt, gật đầu: “Thật sự.”

“... Nheo!”

Bass nghe vậy ngửa đầu nhìn vẫn là tạo hình phụ nữ Ả Rập với khuôn mặt bí ẩn, không nhận rõ mặt ở chỗ nào, đột nhiên cảm giác đầu hắn phảng phất mang theo vòng sáng của Chúa cứu thế, ngực còn có đèn điện bilingbiling của Ultraman!

Bass: Từ từ, biến thành ———— cái vòng sáng phát ra ánh sáng chói lọi! ! ! 😇

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play