"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"  

Con mèo đen lông đen nhánh, thân hình thon dài ngồi xổm trước cửa vườn thú liên tục hắt hơi. Chiếc mũi nhỏ ướt át lạnh ngắt, cả cái đầu cứ lắc lư theo.  

Đôi tai dài vỗ bôm bốp vào đầu mình, cảm giác y hệt như khi bạn học nữ ngồi trước cứ mỗi lần quay đầu lại là tóc vung vào mặt.  

Bass: *Chết tiệt, đau đầu quá!*  

"Meo? Meo... Meo ngao!" *Vừa mới chửi xong lại... Ừm... Chắc chắn có ai đó đang chửi mình! Ai thế? Thằng vương 'bát đản' (chó chết) nào dám chửi ta! Chắc chắn là thằng khốn che mặt kia nhớ tới hoa cúc nhỏ của lão tử rồi!*  

*Lão tử đánh chết ngươi!*  

Không chút tự tin vào nhân duyên của mình, Bass đứng thẳng dậy nhe nanh vung chân múa may một tràng "mèo quyền", miệng gừ gừ phát ra tiếng đe dọa.  

Sau khi giả vờ đánh cho kẻ dám chửi mình - tên phụ nữ Ả Rập che mặt - một trận no đòn, cậu mới mềm nhũn chân, bốn móng vuốt chạm đất. Giả vờ đấm đá vào không khí một hồi, rồi mệt lả phì một cái.  

Bass (*`へ´*): "Meo ngao gừ! Biết ai là lão đại chưa, Hừ! Ta cực kỳ hung dữ đấy!"  

Khoảng không trước mặt: ...  

"Meo~"  

—— Thôi, hôm nay tâm trạng không tốt, suýt nữa bị doạ nôn ọe, lại còn bị xoa xoa bóp bóp chiếm hết phần ngon, làm mèo khổ thật.  

Bass ngước nhìn bầu trời Ai Cập lộng lẫy đến kinh ngạc - dải ngân hà nơi cậu xuyên qua thành mèo, thở dài.  

Cuộc sống không dễ dàng, Miêu Miêu than thở, ừm, quyết định đi tản bộ cho khuây khoả.  

Vẻ u sầu thâm trầm giả tạo trên người con mèo đen nhỏ biến mất trong nháy mắt. Cậu nhún người như tia chớp, lưng hướng về phía kho quốc khố ủa vương, chạy về hướng vườn thú.  

Bass chạy trốn khỏi tay tên biến thái lớn mà không hề biết vườn thú giờ đang trong cảnh tượng kinh hoàng máu me.  

Nhưng thực ra cậu không thuộc về vườn thú.  

Vườn thú nuôi dưỡng những loài như sư tử, đại bàng săn mồi và các loài chim quý hiếm do các tiểu quốc cống nạp.  

Chỉ là Bass tạm thời được an bài ở đây chờ khi Pharaoh đăng quang, sẽ được chuyển đến ngôi đền thần dành riêng cho mình.  

Ban ngày, Miêu Thần cần phải ở trong đền thờ nữ thần Bối Tư Đặc để tiếp nhận cúng bái và lời nguyện cầu của tín đồ, lắng nghe tâm tư họ. Đến tối, cậu mới đến ngôi đền Mặt Trăng gần hoàng cung để tiếp tục công việc của một Miêu Thần kiêm nhiệm trong cung.  

Miêu Thần là loài được tuyển chọn khắt khe - những con mèo có linh tính cao hơn, thân hình đẹp đẽ thanh nhã hơn hẳn mèo thường.  

Giống như khi hoàng đế tuyển thị vệ, chúng không chỉ phải văn võ song toàn, mà nhan sắc ít nhất phải như đóa hoa, khiến hoàng đế nhìn vào là thấy vui mắt!  

Chúng được nữ thần ban cho trí tuệ con người và thần lực, thông minh đến mức hiểu rõ nhiệm vụ của mình, mỗi ngày đến giờ quy định sẽ tự động đến hoàng cung làm việc.  

---

Tại thủ đô Ai Cập, người ta thường thấy cảnh tượng này: Một con mèo đen với ánh mắt kiêu hãnh, dáng đi uyển chuyển như quý tộc, thong thả bước giữa đại lộ dẫn vào hoàng cung. Lính canh chẳng những không xua đuổi, mà còn chắp tay trước ngực, cúi chào kính cẩn – như thể đang nghênh tiếp một vị tiểu chủ nhân của vương triều.  

Bass – kẻ xuyên việt chiếm lĩnh thân thể này – vốn là một "Miêu Thần" sắp được chính Pharaoh tôn lên ngôi tại Đại miếu  thần Bastet (không phải phân miếu tầm thường!). Đủ thấy cậu mèo đen này đáng yêu và lộng lẫy đến mức nào.  

Nhưng quan trọng là... theo lời các thị nữ chăm sóc cậu, tiêu chuẩn chọn Miêu Thần phụ thuộc vào khả năng tiếp nhận thần lực. Thần lực từ nữ thần Mặt Trăng ban cho mèo thường mang sức mạnh tiên tri và sinh mệnh bền bỉ – nghe đồn mỗi Thần Miêu đều có nhiều mạng. 

Trước khi Bass xuyên đến, con mèo này từng "tiên tri" nhiều sự kiện lớn, thậm chí dự đoán được một trận động đất ở Ai Cập, đánh bại đối thủ để giành ngôi vị quán quân, thu về vô số tín đồ.  

Về chuyện này, Bass chỉ có một câu: *Nhảm nhí!*  

Mèo mà tiên tri? Mày tưởng tao là bạch tuộc Paul dự đoán World Cup à? Chắc chắn là tín ngưỡng mù quáng do người Ai Cập cổ bịa ra! Mèo thì biết nói gì? Toàn là do con người tự suy diễn!  

Bass bĩu môi, mặc kệ những lời đồn đại.

 Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến chiếc ổ êm ái, toàn thân nhão ra như bánh flan, nằm sấp rũ rượi trên nệm – đúng chuẩn "mèo đẹp nhất là mèo ngủ say"! 

Con mèo đen khẽ rên "Meo meo~", lè lưỡi thở dốc, chậm rãi lết về nhà.  

/Lạch cạch lạch cạch/~ 

Về ổ thôi~ Ngủ nướngggg! Khà khà~

*Ơ? Mùi gì thơm thế?*  

Cậu mèo đen dừng chân trước cổng vườn thú, khẽ ngửng đầu, mũi run run đánh hơi. Đôi tai vểnh lên ngơ ngác, đuôi dài cong vút phía sau khẽ rung.  

"Meo..."  

— -- Mùi này giống thịt hươu tươi mà thị nữ thường cho mình ăn. Lẽ nào hôm nay vắng mặt, cô ấy lại lén đãi "tiểu yêu tinh" khác bữa cao cấp? Nhưng sao tim đập nhanh thế? Khó chịu quá...  

Bass ngồi xổm xuống, chân sau gãi cằm vài cái. Đôi mắt xanh lục lấp lánh trong đêm đăm đăm nhìn vào cổng vườn thú, đuôi cụp xuống đất gõ nhịp /bộp bộp/.  

*K-không ổn.* 

*Rất không ổn.* 

Bầu không khí xung quanh đang biến đổi. Bóng đêm đặc quánh như hắc keo, nuốt chửng những ngọn đuốc và kiến trúc nguy nga phía sau. Cỏ cây dần tan biến trong bóng tối. Rồi âm u lan tỏa, bao trùm cả lưng cậu...  

Những vì sao trên trời cũng biến dạng – từ ánh sáng lấp lánh thành vô số con mắt nhấp nháy, lén lút dòm ngó mặt đất.  

Gió thổi qua.  

Từ phía vườn thú.  

Mang theo mùi thơm nồng nặc xộc vào mũi Bass.  

Có giọng nói thì thầm bên tai cậu mèo đang dần nghiêm nghị: "Ngươi quên mình từng là con người rồi sao? Với mèo, 'mùi thơm' này là gì? Với mèo, nó là gì? Hả?" 

Là máu.  

Là rất rất nhiều.. máu.., của người?... hoặc linh dương.  

Nhưng vườn thú đâu có nhiều linh dương đến thế? Thức ăn cho sư tử toàn là thịt nai. Giờ đây, khứu giác mèo giúp Bass xác định rõ mùi này: 

*Nếu không phải linh dương, thì chỉ có thể là người!*  

Trong vườn thú có 'xác' chết... và rất nhiều!  

Bass kéo dài tiếng "Meo—-", rồi đứng thẳng người. Đôi mắt xanh lạnh băng, những bước chân êm như nhung với lớp đệm thịt mềm mại. Râu mép rung nhẹ, khứu giác dò la từng góc. Cậu uyển chuyển di chuyển, vai nhấp nhô, bộ lông đen bóng phản chiếu ánh trăng mờ, đuôi vểnh cao giữ thăng bằng.  

Vừa đi, cậu vừa hòa vào bóng đêm, quan sát tình hình.  

Mèo – loài săn mồi bé nhỏ.  

Thần thú của nữ thần Mặt Trăng.  

Khi Bass nhảy lên ngọn cây trong vườn, không ai phát hiện. Cậu cúi đầu, đôi mắt mèo phản chiếu cảnh tượng phía dưới: Những thị nữ từng chăm sóc cậu đã chết hết. Cổ họng họ bị cắt đứt, thân thể mềm oặt như cà chua bổ đôi, máu đỏ tươi loang rộng...  

Nhóm hung thủ mặc giáp vàng pha sắc hồng nhạt xông vào, thân hình cao lớn, nét mặt lạnh lùng. Trên tay họ cầm những thanh kiếm nhuốm máu, im lặng kéo lê xác chết về một góc. Một chiếc lồng thú hoang cũng bị đẩy tới, rồi họ rút dao găm ném mạnh vào những con vật bên trong.  

Những lưỡi dao chắc chắn đã tẩm độc – đàn mãnh thú gào thét uy hiếp, nhưng chỉ lát sau đã sùi bọt mép, co giật rồi gục xuống.  

Bass nhận ra bọn họ.  

Họ là cận vệ của Pharaoh, những kẻ xem Pharaoh như thần linh, sùng bái điên cuồng.  

Ngoại trừ mệnh lệnh của vua, không ai có thể khiến họ nhúc nhích – kể cả các đại thần.  

Vậy nên, nếu họ xuất hiện ở đây, chỉ có một lý do: *Đây là lệnh của Pharaoh.*

*Nhưng tại sao?*

Có lẽ… chẳng cần lý do.  

Bass từng nghe đồn Pharaoh tàn bạo, khát máu, tính tình thất thường. Có lẽ cảnh tượng này chỉ là trò tiêu khiển của hắn – giết sạch thú trong vườn để nuôi lũ thú cưng mới!  

“Meo—!”

Lông Bass dựng đứng, đôi mắt xanh lục sắc lạnh nhìn chằm chằm vào lũ sát thủ phía dưới.  

Một tên cận vệ lên tiếng: "Xử lý xong chưa?"  

Một tên khác cầm danh sách gật đầu: "Ừ, nhưng trang cuối có ghi một con mèo – ứng viên Miêu Thần chờ Pharaoh phong thần, tạm nuôi ở vườn thú. Mèo… không nằm trong danh sách thanh trừng." 

Người Ai Cập sùng bái mèo, thậm chí có luật bảo vệ chúng. Mèo là tài sản của Pharaoh, không được tự ý mang khỏi Ai Cập, và thường dân cũng không có quyền giết mèo.  

“Có nên xin chỉ thị Pharaoh không?”

"Phải, ngươi nói đúng." Tên đội trưởng gật đầu. “Bắt nó lại, ta sẽ đi xin chỉ thị.”

"Tuân lệnh."  

Từ trên cành cây, Bass thấy tên đội trưởng rời đi, đám cận vệ còn lại giơ đuốc lục soát. Họ hiểu rõ tập tính mèo – từ những góc tối nhất đến những cành cây chịu được sức nặng, không chừa chỗ nào.  

Ánh đuốc sắp chiếu tới chỗ Bass.  

Đôi mắt mèo của cậu lóe lên ánh sáng trong đêm, lập tức bị phát hiện.  

“Ở đây!”

Một tên cận vệ cao lớn phóng lên như báo, đạp mạnh vào tường, xoay người nhảy vọt lên cây – nhanh như thằn lằn! Bàn tay to như quạt mo vồ tới!  

Bass không ngờ họ giỏi đến thế, sợ đến mức lông cổ dựng đứng. "Meo—!" Cậu quay đầu bỏ chạy, lao vào tán lá rậm rạp.  

“Meo! Meo!”

— Không muốn chết! Cứu mạng aaaaaa..!  

Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh những con thú sùi bọt mép, co giật mà chết. Bass chui qua các tán lá, lông mặt bị cành cây quất đau điếng, mắt nhắm tịt lại vì gió lớn.  

Cậu không dám ngoái lại. *Cậu vừa mới được sống, không thể chết vô nghĩa thế này!* 

...   

Tiếng xào xạc trong bụi cỏ vang lên.  

Người đàn ông mặc áo choàng trắng đang đi dọc hàng rào vườn thú bỗng dừng bước. Từ chiếc khăn choàng che mặt, hàng mi trắng như tuyết khẽ rung, đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn chăm chú vào một điểm.  

"Còn sót tên sát thủ à?" 

Jofar khẽ nhếch môi. *Thật cam đảm*  

Bàn tay trắng nõn thả lỏng, sẵn sàng kết liễu kẻ dám khiêu khích.  

Tiếng động trong bụi cỏ ngừng bặt.  

Rồi—  

/Phốc!/

Jofar nhíu mày: “…Phốc?”

Một *tiểu hắc cầu* lăn ra từ bụi cỏ, "meo meo" lộn mấy vòng rồi đập đầu vào mắt cá chân hắn. Con vật nhỏ nằm ngửa, bốn chân giơ lên trời, bụng mềm mại phập phồng – nằm bất động dưới chân vị Vua Ai Cập.

/Bịch/

Bàn chân hắn chạm vào thứ gì đó ấm áp, mềm mại đến lạ.  

Jofar: “…”

Hắn trầm mặc một giây, rồi cúi xuống nhặt lên *tiểu sát thủ lông lá* – kẻ sống sót đầu tiên dám đến gần chân Pharaoh.  

Bụng mèo mũm mĩm, bốn chân nhỏ vô lực đung đưa. Đầu cậu mèo lắc lư, mắt lờ đờ – rõ ràng chưa định thần lại sau cú ngã.  

Bass: *Meo… hoa mắt quá… ai, ai đang bay trên đầu ta thế?*  

Jofar bật cười: “Xì… Đầu còn choáng ko? Sự nhiệt tình của bé cưng khiến ta rất… thích thú~.”

♧ Lời thú tội: đói quá mí bồ…thèm mì tương đen♧

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play