Đôi mắt băng lam lạnh lẽo đăm đăm nhìn cậu.  

Đôi mắt ấy, từ một khối ngọc bích biến thành một lưỡi đao tắm máu lấp lánh ánh sáng tử thần!  

Trong đó ẩn chứa những thứ cực kỳ sắc bén, khí tức đáng sợ trầm mặc trong đôi mắt nam nhân, làn khói đen như xà tinh quấn quanh cơ thể hắn, rồi đột ngột lao tới cắn vào cổ họng Bass!  

Bass cứng đờ cả người, mũi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc từ miệng con thú dữ!  

Nhưng đối phương thậm chí chưa nhúc nhích, chỉ giả vờ tư thế tấn công.  

Hơn nữa, toàn thân hắn được bao bọc trong vải trắng, chẳng thể hiện được vẻ mặt đáng sợ nào. Bass co rúm lại nhìn về phía khuôn mặt hắn, thậm chí có thể phát hiện đối phương đang mỉm cười một cách mơ hồ...  

Một nụ cười đầy khoái cảm.  

Khoái cảm muốn giết người.  

Hoặc có lẽ là niềm vui khi bị chọc giận đến mức nổi sát tâm.  

Sự mâu thuẫn ấy lại khiến Bass cảm thấy vô cùng hợp lý.  

Như khi bạn đối mặt với một kẻ giết người biến thái có IQ cao, chỉ cần hắn tiến lại gần, đủ khiến bạn run rẩy từ tận sâu trong linh hồn, sợ hãi đến mức muốn nôn mửa!  

Ở thời đại Bass sống, cậu chưa từng gặp ai chỉ bằng khí chất vô hình đã khiến người ta hiểu rõ mình sắp bị tra tấn đến chết.  

Huống hồ cậu chỉ là một nhà nghiên cứu yếu ớt.  

Được bảo vệ nghiêm ngặt bởi trí não quốc gia, ngay cả những vệ sĩ bảo vệ cũng phải giữ nét mặt hòa nhã, mỉm cười.  

Vì vậy...  

*Chết tiệt, mình sắp đái ra quần rồi!* Bass không dám nhúc nhích cả móng chân, lông cổ và dọc sống lưng dựng đứng hết lên. Cậu nhìn chằm chằm vào "tiểu kỷ kỷ" (*phần thịt mềm dưới cằm mèo*) bị nam nhân kẹp chặt, sợ rằng mình chỉ cần kêu lên một tiếng sẽ bị bẻ gãy cổ ngay lập tức.  

Họ nhìn nhau bao lâu?  

Một phút? Hai phút?  

Bass cảm thấy không khí ngưng đọng đến mức nếu nam nhân không nói gì hoặc rời đi, cậu sẽ nôn hết chỗ cá khô vừa ăn vào mặt hắn mất!  

"Meo~"  

Quả nhiên, Bass nôn thốc một chút.  

Khí tức đáng sợ quanh người nam nhân dao động nhẹ, không khí dường như bắt đầu lưu thông trở lại.  

Hắn cúi xuống nhìn con mèo đen.  

Con mèo đen nhỏ bé suýt tự hù chết mình cố gắng xù lông hết cỡ để trông to lớn hơn.  

Nhưng cơ thể cậu lại run rẩy co quắp thành một cục đáng thương, những chiếc móng vuốt măng cụt (*móng chân mèo khi thu vào*) đáng yêu bấu chặt mặt đất, đôi mắt xanh lục ngân ngấn nước, không dám chớp mắt, cổ rụt lại liếc nhìn hắn.  

Như đang nói: *Ta xin lỗi meo, Ta không dám nữa meo!*  

Rất yếu ớt.  

Rất... ừm, rất đáng yêu.  

Con ác thú vô hình dường như biến mất. Nam nhân bực bội thở dài, lại kéo con mèo đen nhỏ vào lòng, bất chấp việc móng chân cậu vẫn bám chặt vào tường.  

"Meo meo meo! Ngao—" *Cứu với! Có người muốn giết mèo! Ta tên thật là Bass đấy!*  

Bass giãy giụa điên cuồng trong vòng tay hắn, móng vuốt cào xé lớp vải trắng.  

Tiếng cười khàn khàn vang lên từ phía trên.  

"Sợ hả?" Hắn áp con mèo đen nhỏ lên môi, qua lớp vải trắng cắn nhẹ vào miếng thịt đệm đang vùng vẫy, giọng nói gợi cảm mà mơ hồ: "Đừng sợ, cưng à, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."  

Bass bị cắn móng chân: "Meo ngao ngao—" *Có quỷ mới tin ngươi! Thả ta ra, cái móng này là để gãi phân bào hầm của ta, đồ kinh tởmmm!*  

Đôi mắt xanh lam dần ấm lên, nam nhân nói: "Thật mà, ta thề trước thần Mặt Trời ."  

Bass ngừng giãy dụa, ngước đôi mắt to khả ái: "Meo?" *Thật á?*  

Nam nhân bị đánh động, dịu dàng xác nhận: "Thật."  

Bass: "Meo?" *Nói lại lần nữa xem?*  

Hắn xác nhận lần thứ hai: "Thật." Rồi véo nhẹ tai Bass.  

Bass: *Không đau không ngứa, nụ cười dần dần trở nên điên cuồng!*  

Con mèo đen lập tức nhe nanh trợn mắt, đứng thẳng trong lòng hắn, giơ hai móng chân lên "mèo thập bát chưởng" về phía khuôn mặt - ừm, đại khái là khuôn mặt, vì lớp vải quá dày không thấy rõ.  

*Ngươi thề không đánh ta?*  

*Thế ngươi nói nhảm cái gì !*  

*Ta là mèo của Pharaoh, ngươi biết không hả đồ khốn?*  

*Đánh ! Đánh ngươi ! Đánh ngươi!*  

"......"  

 Nam nhân áo trắng  cũng chính là Pharaoh vương Jofar · Memphis đệ nhị cảm thấy hơi đau miệng, nhìn con mèo đen ngạo nghễ vênh váo, chỉ muốn cắn một cái vào cái đầu thần kinh vừa đáng yêu vừa đáng ghét này.  

Mềm mại không chịu nổi, lại ngạo nghễ ngửa mặt lên trời, khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt.  

Mười ngày trước, khi lần đầu nhìn thấy con mèo đen được chọn làm hiện thân của nữ thần Bastet, Jofar đã biết nó không bình thường.  

Quá linh hoạt, như được thần linh ban cho trí tuệ con người. Mọi cử chỉ, tính cách đều khiến hắn - người chưa từng tiếp xúc với pháp thuật - muốn giữ con vật nhỏ bướng bỉnh này bên mình.  

Hắn có linh cảm, nếu giữ nó lại, những ngày tẻ nhạt sau này sẽ có thêm nhiều thú vị.  

 

Bass đang hăng say biểu diễn "mèo thập bát chưởng" thì…

Pharaoh đột nhiên hạ giọng, cố ý làm giọng nói trở nên kỳ quái, kéo dài âm điệu: “Ngươi biết không...?”

Bass dừng móng vuốt giữa chừng: "Meo?" *Hả? Ngươi nói cái gì cơ?*

Pharaoh nheo mắt, áp đôi môi vào tai mèo thì thầm: “Kỳ thực ta có một sở thích đặc biệt, đó là...”

Ba từ cuối được ngậm trong miệng, nhỏ đến mức không nghe thấy. Hơi thở ấm nóng ẩm ướt luồn vào trong tai nhọn nhạy cảm màu đen, khiến vành tai run rẩy không ngừng.

Như thể chưa đủ, hắn dùng bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên mông mèo, khẽ búng nhẹ.

Bass: “...”

Bass đứng hình, phát ra hai tiếng kêu khiến loài người phải chửi thề! Cậu cứng đờ ngẩng đầu nhìn nam nhân.

Đối phương nháy mắt trái nhẹ nhàng về phía cậu, hàng mi dài như quạt nhỏ che đi ánh mắt không kém phần tà ác.

"Muốn thử không?" Hắn nói.

*Muốn thử không?*

*Thử?*

*Thử cái gì?*

*Á à~*

Bass dường như nghe thấy tiếng "rắc" khi tam quan của mình vỡ tan.

“MEO——!”

*ĐM đ-đồ biến thái! Ng--Ngươi dám... dám nghĩ đến chuyện... với mèo!*

*Vãi cả...****

Bass kêu thảm thiết "meo meo", phóng như bay ra khỏi vòng tay Jofar, không ngoảnh lại nhìn, chạy mất dép! Cái đuôi vung thành hình vòng cung sau mông.

“Chậc..Tê...”

Vị Pharaoh vừa tuấn mỹ vừa tàn bạo lấy tay che miệng, nhìn theo bóng lưng con mèo đen, không nhịn được nở nụ cười chân thành hiếm thấy nhất Ai Cập.

“Quả nhiên, phải bắt bé cưng về mới được.”

Có thể giữ bên người để yêu chiều bất cứ lúc nào.

Vị Pharaoh độc ác đã quyết định như vậy.

Đến tận đêm khuya…

Tình cảm đặc biệt của Pharaoh dành cho loài mèo là điều chỉ có số ít đại thần quan biết được.

Kỳ thực đây không phải bí mật gì to tát.

Toàn bộ người dân Ai Cập đều sùng bái Miêu Thần, hầu hết gia đình đều nuôi mèo. Mèo là thành viên quan trọng trong nhà, chúng bắt chuột và khống chế số lượng rắn hổ mang - loài độc trùng nguy hiểm ở Ai Cập.

Mỗi năm có hơn mười nghìn người Ai Cập chết vì rắn độc cắn.

Từ khi tín ngưỡng Miêu Thần xuất hiện, con số này đã giảm mạnh chỉ còn vài nghìn.

Truyền thuyết kể rằng Miêu Thần chính là hóa thân của nữ thần Bastet, đã cắn chết tà thần rắn độc để bảo vệ thần Mặt Trời. Ở Ai Cập, bạn có thể không tiền không đất, nhưng nếu có một con mèo, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Người ta sẵn sàng bố thí thức ăn cho ăn mày nếu họ có mèo theo cùng. Những cuộc cãi vã về việc mèo nhà này đánh mèo nhà kia cũng đủ khiến hàng xóm trở mặt.

Khi hỏa hoạn xảy ra, người ta sẽ bỏ qua tài sản để cứu mèo trước.

Đền thờ Mặt Trăng tượng trưng cho nữ thần Bastet và tín đồ của bà chỉ đứng sau thần Mặt Trời, chiếm vị trí thứ hai trong tín ngưỡng Ai Cập.

Nhiều vị thần quan xuất thân từ đền thờ Mặt Trăng.

Như nữ thần quan Nefes - một trong thất đại thần quan, đại thần quan tỷ khưu chuyên về cưỡi ngựa bắn cung vùng Hạ Ai Cập, hay đại thần quan ngải phỉ chưởng quản bộ phận phán quyết.

Vị cuối cùng thậm chí khi xét xử tội nhân vẫn để một con mèo đen béo ú nằm trên vai.

Vì vậy, khi vị chủ nhân tối cao của Ai Cập tỏ ra yêu thích mèo và thường xuyên một mình đến kho quốc khố, các đại thần quan đều không can ngăn.

Cho đến hôm nay, khi vị vương của họ đang trên đường "săn mèo" trở về, đã bị  gián điệp ám sát.  

Jesé bị người hầu đánh thức khi nghe tin này, vẻ mặt buồn ngủ lập tức biến mất! Gã tái mặt nghiêm nghị, mồ hôi lạnh gần như ướt đẫm cả lưng, đẩy người hầu đang chuẩn bị quần áo sang một bên, vội vàng chộp lấy pháp trượng rồi lao thẳng vào cung điện!  

Khi gã đến nơi, Nefes đã đứng ở ngoại vi hoàng cung với chiếc váy xộc xệch, khuôn mặt trắng bệch. Mọi đồ trang sức vàng và lớp trang điểm tinh xảo thường ngày đều biến mất, nàng thở hổn hển vừa tới.  

Hành lang đá trắng trước mặt bắn tung tóe những vệt máu tươi đỏ thẫm. Trên mặt đất là thi thể một người phụ nữ vừa chết với đôi mắt trợn trừng đầy hận thù - nàng mặc trang phục thị nữ bình thường, chỉ có chiếc đai lưng màu xanh lam là khác biệt.  

Nefes và Jesé nhận ra ngay đó là thị nữ chăm sóc thú cưng của Pharaoh, người phụ trách các con vật được vua sủng ái.  

Jesé lập tức quỳ xuống kiểm tra. 

Cổ người phụ nữ bị bàn tay nào đó bóp méo thành hình dáng kỳ dị, xương và thịt bên trong đã nát bét, bọt máu từ miệng văng ra lấm tấm trên mặt.  

Đợi đến khi toàn bộ y phục đều bị tháo bỏ, thân thể nữ thi hoàn toàn phơi bày, nam thần quan  ánh mắt không hề vương chút tình cảm dư thừa, trái lại lộ rõ vẻ chán ghét, vươn tay tách lớp da thịt đã bị khâu vá ra, từ vết rạch nơi bụng dưới, có thể nhìn thấy một viên độc dược

"Lũ rắn độc Hạ Ai Cập chết tiệt!" Jesé tức giận nguyền rủa.  

Nefes nhìn gã đứng dậy, mặt tối sầm lau tay, không biểu lộ cảm xúc, chỉ khẽ cúi đầu về phía nào đó: "Vương, ngài có ổn không?"  

Chất lỏng đỏ nhớt nháp chảy dọc theo những cột đá chạm khắc hoa văn, để lại vết bẩn kinh tởm. Đâu đó vang lên tiếng rên rỉ theo giai điệu đơn giản.  

Các thị nữ xung quanh không dám khóc thành tiếng, chỉ dán trán và hai tay xuống đất quỳ lạy. Những vệ binh áo giáp dày đặc vây quanh một khu vực, cơ bắp cuồn cuộn che chắn kín mít biểu tình vô cùng hung ác.

Thấy hai vị đại thần quan, họ vẫn không nhường đường, mãi đến khi Pharaoh bên trong lên tiếng, đám vệ binh mới rẽ sang 2 bên để lộ vị nam nhân tuấn mỹ bên trong.  

Tấm vải trắng mềm mại quanh eo dính đầy vết máu, chiếc thắt lưng ngọc quý leng keng va chạm.  

Làn da trắng lộ rõ từng khối cơ bắp rắn chắc, mái tóc bạch kim dưới ánh trăng tựa như suối vàng chảy. Cổ tay, cổ và đầu đều đeo trang sức vàng, vị nam nhân ấy nheo đôi mắt băng lam, dường như tâm trạng không tệ, đang cười lau vết máu trên bụng và ngực.  

Nhưng bàn tay thon dài của hắn còn dính nhiều máu hơn cả người.  

Đẹp đẽ mà kinh khủng.  

Nữ sát thủ do Hạ Ai Cập đào tạo vốn hung hãn, ra tay ác độc hơn cả chiến binh, nhưng đã chết một cách dễ dàng dưới tay vị vương nổi tiếng tàn bạo này.  

Vị Pharaoh cao quý dừng động tác, nụ cười đột nhiên tắt lịm, mặt không biểu cảm nhìn hai vị đại thần quan.  

Jesé và Nefes biết vương đã giận đến cực điểm, mồ hôi lạnh túa ra, quỳ rạp xuống đất:  

"Vương, chúng thần cứu giá chậm trễ, xin ngài khoan dung."  

Một hồi im lặng. Rồi Pharaoh khẽ nhếch môi lạnh lùng hỏi lại:  

"Khoan dung? Bằng cái gì?"  

"..."  

"Bằng mệnh lệnh của ta sao?"  

"..."  

Hai vị đại thần quan bị câu nói đảo ngược này làm nghẹt thở, nhắm chặt mắt, trán dán chặt đất không dám biện giải.  

Đôi mắt xanh lam ngâm độc của Pharaoh nhìn xuống họ một lúc, rồi đột nhiên quay đi, bước nhanh rời khỏi, mặc kệ những đại thần quan và người hầu đang quỳ rạp.  

"Giết hết tất cả người hầu trong vườn thú."  

Giọng nói lạnh như băng vang lên trong đêm: "Cùng với tất cả thú hoang trong đó!"  

Jesé, Nefes: "... Tuân lệnh!"  

Khi vương đã đi, những thị nữ quỳ rạp bắt đầu khóc nức nở. Vệ binh áo giáp giơ cao ngọn giáo, tàn nhẫn đóng đinh những người phụ nữ bất lực lên phiến đá!  

"Aa——"  

Tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi rồi tắt lịm.  

Máu loang nhuộm đỏ sân đá trắng.  

Jesé không để ý đến việc giam giữ gián điệp, chỉ siết chặt tay tự trách. Nefes nhìn những thị nữ đáng thương, khẽ thở dài.  

Những thị nữ này không thể giữ lại.  

Nefes hiểu lý do đơn giản đó, nhưng vẫn không ngừng cầu nguyện trong lòng:  

*Vĩ đại thần Mặt Trời Ra ơi.*  

*Ngài ban cho vương dũng khí chinh phạt thế giới.*  

*Ban cho vương trí tuệ thống trị Ai Cập.*  

*Ban cho vương sức mạnh khiến người ta kinh hãi.*  

*Nhưng liệu ngài có thể... có thể thương xót lần nữa?*  

*Hãy phái một sứ giả, ban cho vương chút nhân từ...*  

[Lời tác giả]

Thần Mặt Trời Ra: Ta đã cho rồi đấy! Bass! Ngươi phải cảm hóa Pharaoh, mày đang làm cái quái gì vậy!

Bass (mặt vô tội): Không phải chuyện của con, tại cái đó... 

Nefes:... 

Nefes: *Tuyệt vọng.*  

 

☆Lời của tác giả khác lời của editor nha mí bồ, tui tiện thì edit tác giả lun☆

♧ Lời của editỏ: thần mặt trăng bên bản CV tên là Bối Tư Đặc, nhưng vì nhiều cái liên quan tới cái tên này sẽ khiến mọi người nhầm lẫn nên tui edit thành nữ thần mặt trăng Bastet và gọi chung các đền thờ là đền thờ Mặt Trăng 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play