Không biết có phải hay không là giọng điệu của đối phương khi hắn nói câu "ta sẽ bảo vệ cưng" quá ung dung tự nhiên, quả thực mang theo sự tự tin tuyệt đối của kẻ nắm giữ mọi thứ cao cao tại thượng.

Vẫn là vì lớp đệm thịt dưới móng vuốt của cậu cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ và hơi ấm từ người đàn ông thực sự mang lại cảm giác an toàn.

Trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của Bass trở lại lồng ngực, không run rẩy cũng không khóc lóc. Cả cậu mèo tỉnh táo lại sau đó lại có chút ngượng ngùng.

Da dẻ dưới khuôn mặt đầy lông của Bass đỏ bừng:

 *Mình vừa rồi... thật giống đã điên cuồng gọi baba theo người ta à? Cái tên này sẽ không lén lút chê cười mình chứ... Phi phi phi! Không thể nào! Mình bây giờ là mèo mà, hắn làm sao có thể biết mình đang nói cái gì?!"

Cậu liền không nhịn được có tật giật mình.

Vạn nhất thì sao?

Sự sùng bái thần linh của Ai Cập cổ đại lợi hại như vậy, vạn nhất người Ai Cập thật sự có cái độc tâm thuật thì sao?

Nếu không, mình ngẩng đầu nhìn thử? Nếu như đối phương cũng cúi đầu nhìn, vậy thì đối phương khẳng định có độc tâm thuật!

Sẽ không tà dị đến thế chứ…

Cậu mèo đen nhỏ lén lút ngẩng đầu như làm kẻ trộm, lẳng lặng meo meo nhìn hắn.

Bass gọi trong lòng: *Ê ~ tên kia, ngươi có độc tâm thuật không? Ngươi có thì cúi đầu đi ~*

Sau đó ——

Jofar quả thật cúi đầu, khóe môi hắn mang theo nụ cười đầy thâm ý, cách lớp vải vóc hôn một cái lên trán Bass, hôn vào đôi tai cụp xuống vì sợ hãi của cậu, cậu run rẩy "Meo ~" một tiếng.

Jofar: “Ngươi đang gọi ta sao? Bé cưng.”

Bass: *... Mé, Vai ca shit !!!*

Ngươi nói đây là thần ư? Ngươi nói đây tuyệt đối là thần rồi!

Nếu không phải là đại tư tế! Cô thị nữ ở sở thú đã nói với cậu rằng tất cả đại tư tế đều có ma lực lợi hại!

Con mèo đen nhỏ ngây người nhìn chằm chằm đôi mắt của tên kia, hai con mắt màu xanh lam như băng vượt qua những giọt nước đá lạnh dưới ánh mặt trời phản chiếu, đẹp từng phần.

Lông mi khác hẳn, dày đặc và dài, lại còn màu bạch kim, cứ như những sợi vàng kéo thành những chiếc lông chim nhỏ che phủ lên con ngươi xanh lam băng giá.

Khiến người ta không tự chủ nhớ đến tuyết trắng tinh khiết, băng giá lạnh lẽo, kiểu màu sắc nhạt nhẽo này dường như không dung nạp chút nhiệt lượng tình cảm nào, nhưng chính vì khí chất độc đáo của người trước mặt này mà trở nên cực kỳ sắc bén.

Bass đã thấy bàn tay của hắn, gầy gò mạnh mẽ, các khớp xương không quá rõ ràng, trắng bệch và lòng bàn tay có vết chai, như đã luyện qua bao nhiêu vũ khí gì, cổ tay vẫn luôn đeo trang sức vàng, ngọc, cùng với vùng da lộ ra quanh mắt của người này cũng trắng tương tự…

Cho nên Bass khẳng định, xác định và nhận định rằng tên này không phải quý tộc thì cũng là 1 đại tư tế!

Jofar phát hiện con vật nhỏ ngơ ngác nhìn mình, hắn bị chọc cười, trong mắt không tự chủ dịu dàng hẳn đi, tia lam lạnh giá kia bỗng chốc tan chảy thành nước, rồi hóa thành một mũi tên nhỏ, biu! Đâm thẳng vào buồng tim của Bass.

Bass (mặt đỏ tim đập): Mẹ! Sổ hộ khẩu của tôi đâu!

Người đàn ông này đẹp trai quá  thể rồi!

Bass nhỏ xíu, ỷ vào việc mặt mình có lông, thu hết sự không biết xấu hổ mà điên cuồng cọ mặt vào hõm cổ người đàn ông này.

“Meo meo meo ~!”

—— Tiểu oa oa ơi, cưng có muốn yêu đương qua mạng không? Cưng cao bao nhiêu centimet, nhà có mấy căn phòng, có múi bụng không? Lão tử cực kỳ ngọt ngào đấy!

“Meo meo meo ~!”

—— Ngươi là đại tư tế của Pharaoh, ta là sủng vật của Pharaoh, nghe nói Pharaoh mặt hung thần ác sát, xấu xí, chẳng ra gì, chúng ta kiếm chuyện để cắm sừng hắn nhé ~

“...”

Jofar nghe vậy liền tóm chặt mớ lông trên gáy của Bass, đôi mắt hắn cong lên, cười đặc biệt ôn nhu, hắn cười 1 tiếng: “Ha ha.”

Bass:…

Bass bị hắn "ha ha" một tiếng mà cả người lạnh toát. Cái tên này chỗ nào cũng tốt, mỗi tội thích cười "ha ha", nghe vào tai cứ như cá mập vậy,  đáng bị dạy dỗ( `ー´)

Lúc này, những cận vệ của Pharaoh vừa nãy đuổi bắt Bass đã giương đuốc lần theo dấu vế đến trước mặt họ, hai bên vừa vặn chạm mặt nhau.

Bass nhìn nhóm người lạnh lẽo, đầy mùi máu tanh này sợ đến kẹp chặt đuôi, nhanh chóng rụt lại vào lồng ngực Jofar.

“Meo meo meo!”

—— Nya, cắn bọn họ!( `□´)

Con vật nhỏ nghịch ngợm. Jofar thầm buồn cười, cong ngón tay như để trừng phạt mà gõ vào đầu Bass, khiến trán Bass bị bật kêu ong ong suýt chút nữa rơi khỏi vai hắn, sau đó mới nhàn nhạt ngước mắt nhìn sang.

Đám cận vệ thân thể cao lớn, uy mãnh và khí thế hung hăng vừa chạm phải ánh mắt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thần kinh phản xạ liền run lên một cái, suýt chút nữa quỳ rạp xuống.

Các cận vệ dùng ánh sáng đuốc tỉ mỉ và ngưng thần nhìn lại, rất nhanh nhận ra Ai Cập vương.

Jofar ăn mặc như vậy có thể các thị nữ khác không quen biết, nhưng thân vệ vừa rồi còn ở bên cạnh vương xử lý gian tế, làm sao có thể nhận sai?

Thân vệ lập tức chỉnh tề hành lễ: “Vương...”

Jofar giơ tay cắt ngang bọn họ, "Các ngươi đang đuổi theo vật nhỏ này sao?" Hắn nói, giọng điệu không nghe ra nửa điểm không vui, thậm chí âm cuối vểnh lên, có vẻ hơi lười biếng và triền miên.

“..Vâng”

“Ta đã cho phép chưa?”

 

"... Thưa, không." 

Cận vệ trưởng trán rịn ra mồ hôi lạnh, biết Vương hỉ nộ vô thường đến mức nào, hắn cúi đầu thật sâu: 

"Xin Ngài khoan dung sự lỗ mãng của chúng tôi... Cận vệ  nhận ra sở thú có thêm Miêu Thần dự tuyển sau đã đến tẩm điện báo cáo với Ngài, để lại chúng tôi bắt giữ Miêu Thần trước rồi chờ đợi mệnh lệnh của Ngài, chỉ là không ngờ Ngài ——" lại đến gần sở thú.

Jofar không nói gì, cứ thế lặng lẽ nhìn gã.

Cận vệ trưởng ngay lập tức bỏ vũ khí xuống, quỳ rạp dưới đất, không dám thốt ra một lời nào, những cận vệ khác phía sau cũng đồng loạt quỳ theo

Bass đứng một bên xem mà đầu óc mơ hồ, nhưng nhìn thấy hắn được Cận vệ của Pharaoh kính nể như vậy, cậu thầm nghĩ người này nhà cậu nhất định là một quan lớn rồi!(σ≧▽≦)σ

Khà khà, nhìn ta ôm được cái đùi to, thật là ngonnnn!

Bass cười khà khà liếm liếm móng vuốt, diễu võ giương oai vẫy đuôi liếc nhìn đám người kia, chờ tên người nhà của cậu trừng trị bọn họ.

Nửa ngày…

Jofar không mặn không nhạt nói với các cận vệ: “Đứng lên đi.”

Các cận vệ thở phào một hơi đứng dậy: “Cảm tạ Ngài khoan dung.”

Bass nhìn thấy mà không thể tin được, trợn tròn mắt mèo: "Meo?" Ngươi cứ thế cho bọn họ dậy rồi? Không báo thù cho ta sao?

Cậu tức giận đứng bằng hai chân sau, đặt hai chân trước đã cào từ má xuống vị trí môi Jofar, một bên dùng sức meo meo meo, một bên không theo lẽ thường mà duỗi một chân trước khác chỉ chỉ vào cận vệ trưởng đang đứng đầu!

“Meo meo meo ——!”

—— Tên kia chính là hắn! Hắn! Hắn như con thằn lằn lớn nhào tới trước mặt ta, ta cayyy ~~~ cái tên to lớn đó tóm lấy thân ta mà bắt! Suýt nữa dọa chết lão tử!

Ngươi cứ thế không quản sao?!

Con mèo đen nhỏ, ngước lên đôi mắt mèo xanh lục trong veo, trong mắt sinh động như viết đầy sự uất ức, há to miệng như đang nói tiếng người mà meo đến meo đi, cái vẻ không thể tin được cùng dáng vẻ giơ móng vuốt cáo trạng trên mặt quá đỗi mất hình tượng.

Mất hình tượng đến nỗi cứ như một đứa bé nghịch ngợm bị bắt nạt dắt tay bố, khó khăn lắm mới tìm được chỗ dựa sau đó phát hiện bố mình lại không báo thù cho mình nên bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn.

Cận vệ trưởng :…

Các cận vệ khác:…

Cận vệ trưởng :... Ta thật không nghĩ tới đời ta, lại có thể bị một con mèo con chỉ vào mà cáo trạng, lại còn trước mặt Vương.

Các cận vệ khác: Hơn nữa vạn người từ giữa đi qua, lại chỉ chỉ chúng ta đầu!

Jofar cười khẽ, nắm lấy cái móng vuốt thịt nhỏ của Bass đang cố chấp chỉ vào mặt cận vệ trưởng đang tái mét, đầu ngón tay xoa xoa lớp đệm thịt hồng hào bên trong.

“Meo nha!”

—— Ai nha, ngươi sao không hiểu gì cả!

Bass cuống lên, cho là hắn không hiểu ý của chính mình, cái mông cậu dùng sức, vậy mà dùng đuôi gian nan hướng về phía Cận vệ trưởng trợ thủ mà vẫy vẫy!

Cận vệ trưởng trợ thủ mặt mũi sợ hãi: Thành, thành tinh rồi sao?!

Những cận vệ khác: Du ma!

Jofar: “Phì—— ha ha ha!”

Cái  nhóc con  này, khiến hắn yêu thích, muốn nắm trong lòng bàn tay, hưởng thụ sự kiêu ngạo đắc ý khi cậu thân cận, sau đó mạnh mẽ vò cổ cậu, cắn phá lớp đệm thịt mềm mại cậu dùng để giãy dụa chạy trốn, lắng nghe tiếng kêu oan ức sợ hãi của cậu.

Đem, mang đến tẩm cung của ta, làm những gì ta muốn, để ta vui sướng.

Jofar rũ mi mắt, vò trong tay móng vuốt mèo, khóe môi từ từ cong lên.

"Có thể." Hắn không biết đang nói với ai, sau đó xách Bass từ trên vai mình xuống, cố tình véo da mềm ở sau gáy để cậu không chạy thoát, rồi quay người rời đi!

Cái gì?!

Bass tức giận bất bình giãy giụa duỗi chân vung móng vuốt.

“Meo meo meo!”

—— Ta không cần ngươi cái tên này nữa! Ngươi quả nhiên vẫn bênh vực người của mình! Hừ, ta muốn tìm người khác ân ân ái ái để cắm sừng Pharaoh, meo ngao a nha phi!

Cậu vừa nói xong, liền nghe phía sau truyền đến giọng lo lắng của các cận vệ:

“Gián điệp chưa điều tra rõ, vương cung vẫn chưa an toàn, xin Ngài cho phép chúng tôi đi cùng, Vương.”

Bass cứng đờ.

Cái gì?

Ai?

Vương? Vương cái gì? Vương bát (đồ khốn)?

Cậu hóa đá như vậy mà ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy tên kia "Ừ" một tiếng, sau đó các cận vệ phía sau lập tức cả đội tận trung tận trách theo sau.

Bass: “...”

"Bây giờ hiểu chưa?" Tên kia nhấc cậu lên, để Bass và tầm mắt hắn ngang bằng nhau.

Đôi mắt mèo xanh lục trong veo và đôi mắt xanh thẳm như băng phản chiếu lẫn nhau.

“Ngoan một chút nha.”

Hắn ôn nhu nói: “Không thì ném cưng cho cá mập ăn đấy”

Bass: “...”

Nhã, nhã miệt điệp ——! ( D-Dừng lại ngayyyyyy!!!!)!

!!(゜ロ゜ノ)ノ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play