Trời càng lúc càng tối, Diệp Cáp cũng chẳng bận tâm bữa tối bao giờ mới có, được ngồi cùng Tạ Trăn là cậu đã thấy vui lắm rồi. Đáng tiếc giờ cậu không thể nói chuyện, lại cảm thấy có chút gò bó.
May mà rất nhanh sau đó, cậu nhìn thấy trên chiếc bàn cao chân đặt cạnh cửa sổ có bày giấy bút.
Diệp Cáp liếc nhìn Tạ Trăn một cái, rồi nhanh nhẹn đến bên cạnh chiếc bàn cao chân, dọn hết đồ vật trên đó về chỗ mình. Sau đó, cậu sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, khi đặt bút viết ánh mắt vô tình rơi xuống tẩu thuốc đặt bên tay Tạ Trăn.
Vật đó dài chừng một thước, không có vắt tẩu hút thuốc, chỗ đựng thuốc được khắc thành hình rồng cụt, thân rồng dài ngoằng kéo dài đến tẩu gỗ, rồi lại đột ngột dừng lại ở một chỗ nào đó, không thấy đuôi rồng đâu.
Diệp Cáp nhìn thấy chiếc tẩu rồng cụt này, liền nghĩ đến những gì đã trải qua ở Lưu Hương Các, không khỏi viết ra nghi vấn trong lòng: “Tam gia, chuyện đêm đó xảy ra đều là thật sao?”
Tạ Trăn nhìn hàng chữ nhỏ trên giấy, cầm lại chiếc tẩu thuốc của mình, khẽ hít một hơi rồi mới nói: “Có phải thật hay không, điều đó tùy thuộc vào cậu.”
“Nếu cậu cảm thấy là thật, thì nó là thật. Nếu cậu muốn nó không phải thật, cứ coi như một giấc mơ, ta cũng có thể đảm bảo, sau này sẽ không để nó xảy ra nữa.”
Ngòi bút đang viết của Diệp Cáp bỗng khựng lại, cậu vô cớ cảm thấy câu nói này của Tạ Trăn như một lời hứa hẹn, dường như chỉ cần cậu gật đầu, những điều đáng sợ đó sẽ thực sự sẽ rời xa mãi mãi.
Nhưng cậu lại cảm thấy, bản thân Tam gia, và những thứ đã nhìn thấy đêm đó, như thể được định mệnh ràng buộc lại với nhau, cậu không thể trốn tránh, mà cậu cũng không muốn tách rời như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT