Trong hậu viện Hoài Ân Bá phủ có một gốc đại du thụ.
Cây cao bóng cả, cành khô mạnh mẽ, uốn lượn vươn dài, từng tầng từng lớp lá hình bầu dục rậm rạp giao nhau che khuất cả bầu trời, cũng che khuất người đang ngồi phía trên.
Thiệu Kính hiện tại liền ngồi nơi chạc cây ấy, cúi đầu lặng lẽ nhìn đám người dưới tàng.
Khương thị chỉ có độc nhất một nhi tử, đi đến đâu cũng như mang theo cả một đoàn người tùy tùng. Tại chùa Đại Từ là thế, hiện giờ cũng vậy.
Chẳng lẽ thật sự sợ mình một thân một mình, không biết lúc nào lại bị người đánh lén bằng gậy gộc? Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Thiệu Kính, chẳng mang ác ý, lại khó nén được một tia chế giễu. Hắn còn chưa kịp nghĩ tiếp, thì tiếng cười nói dưới gốc cây đã vang vọng lên tận cành cao:
“Xuống mau! Xuống đây! Chúng ta chơi đánh giặc cưỡi trúc mã!”
Đám người kia vừa dứt lời, Thiệu Phương lại đơn độc hướng lên cành cây mà gọi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT