Lục Thần rửa mặt xong, nằm dài trên giường, đầu mũi vẫn lượn lờ hương thơm Caramel Bơ Sữa ngọt ngào quen thuộc.

Cậu bật dậy, mở quang não, đặt một phần bánh kem dâu Caramel.

Mùi vị đó thật sự khiến người ta khó cưỡng, Lục Thần hoàn toàn không nhịn được.

Ở thời đại tinh tế, đồ ăn đặt nhanh đến kinh ngạc. Không lâu sau, một con robot tròn tròn bấm chuông cửa.

Lục Thần nhận hộp đóng gói từ tay robot, ngồi xếp bằng trên tấm thảm giữa phòng khách, cẩn thận mở hộp ra, lộ rõ chiếc bánh kem kem dâu Caramel to bằng lòng bàn tay.

Ngửi thấy mùi hương ngọt dịu lượn lờ nơi đầu mũi, cậu bất giác đưa tay sờ lên tuyến thể sau gáy – nơi vẫn còn in dấu răng mờ nhạt – trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc:

Sau này nếu người yêu sống cùng mình, liệu có nhịn được không mà ngày nào cũng đòi ăn bánh ngọt?

Nghĩ đến đây, Lục Thần bật cười khẽ. Cậu múc một muỗng bánh kem, cho vào miệng.

“Ngon thật.”

Cùng lúc đó, bên ngoài – Khương Thời Vũ.

Hắn ngẩng đầu, khẽ nâng tay. Trong gió có mùi hoa ngọt ngào, hương thơm dịu nhẹ rất quen, nhưng không nhớ ra.

Khương Thời Vũ đứng lặng dưới ánh đèn đường, đang thất thần thì một người đàn ông bước nhanh tới.

“...Điện hạ.”

Khương Thời Vũ liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

“Đừng gọi ta như vậy ở nơi công cộng.”

“Vâng, tiên sinh. Người hạ dược hôm đó đã được tìm thấy… nhưng mà... chúng ta đến chậm một bước. Tên kia đã chết.”

“Chết rồi?” Khương Thời Vũ lập tức nhíu mày, giọng nói vẫn bình thản, không gợn sóng:

“Ý ngươi là manh mối đã đứt đoạn?”

Người đàn ông cúi đầu:

“Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”

Ánh mắt Khương Thời Vũ lướt qua anh ta:

“Chuẩn bị trở về Đế Đô Tinh. Để lại người ở đây tiếp tục điều tra, bất cứ manh mối nào cũng không được bỏ qua.”

“Rõ.”

Một cơn gió nhẹ lướt qua. Người đàn ông bất giác ngửi thấy mùi hoa dịu nhẹ tỏa ra từ trên người Khương Thời Vũ, thoáng chốc mở to mắt.

Điện hạ trên người có mùi tin tức tố của Omega?!

Không lẽ…

Anh ta bỗng nhớ lại những gì đã được nhóm điều tra báo lại, chẳng lẽ thứ kia thật sự là...?!

Hơn nữa nhìn tình hình này... đã đánh dấu rồi?!

Người đàn ông khẽ cắn môi, đang định mở miệng nhắc nhở điện hạ kiểm tra lại thông tin về Omega kia, nhưng vừa chạm phải ánh mắt đen láy vô cảm mà sâu thẳm của Khương Thời Vũ, toàn thân liền lạnh toát.

Khương Thời Vũ thản nhiên nói:

“Đừng làm chuyện thừa. Ta hiểu rõ.”

“…Vâng.”

Trong bóng đêm, Khương Thời Vũ bước lên tinh hạm trở về Đế Đô. Từ không gian xa xôi nhìn về tinh cầu nhỏ vô danh trên bản đồ đế quốc.

Có lẽ… vì nơi đó có một người đặc biệt.

Cho nên tinh cầu ấy, bỗng trở nên không còn tầm thường.

Thậm chí... còn rất đáng yêu.

Sáng hôm sau, Lục Thần thức dậy muộn.

Đây là lần đầu tiên trong suốt một năm cậu đến thế giới này mà ngủ quên.

Cảm giác hơi kỳ lạ. Không lẽ... là do hôm qua bị người kia cắn một phát?

Lục Thần lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ đó.

【Hệ thống, kiểm tra giá trị phản diện.】

Hệ thống: 【Hiện tại giá trị phản diện là: còn thiếu 900.100 để đạt 1 triệu.】

Lục Thần giật mình:

“Sao lại tụt tới 90 điểm?!”

Hệ thống hừ lạnh:

【Tối qua sau khi ký chủ về phòng không bao lâu là ta đã bị nhốt vào phòng tối rồi! Làm cái gì, chính ngươi rõ ràng nhất!】

Lục Thần há hốc mồm, oan ức nói:

“Tôi đâu có làm gì đâu! Còn không phải bị một tên vị thành niên cắn một phát ở sau gáy à?”

Hơn nữa, có gì nghiêm trọng đến mức nhốt vào phòng tối chứ? Quần áo vẫn mặc chỉnh tề, kín từ đầu đến chân, một chút da cũng chưa lộ!

Hệ thống còn đang lẩm bẩm:

【Ký chủ, ta chỉ là một hệ thống vị thành niên, khuyên ngươi nên tiết chế một chút, đừng làm hư trẻ nhỏ!】

“Ngươi cũng là vị thành niên?!”

Hệ thống bối rối:

【‘Cũng’...? Còn ai nữa là vị thành niên? Khoan đã...】

Nó như chợt hiểu ra điều gì, giọng điện tử cao vút kinh ngạc:

【Ký chủ! Ngươi tối qua đã làm gì?! Không lẽ ngươi dám ra tay với bông hoa tương lai của tổ quốc?!】

“Ra tay cái đầu ngươi!” Lục Thần phản bác lập tức, “Tôi chẳng làm gì hết, là hắn xông vào rồi cắn tôi một phát!”

【Thật không?】 Hệ thống bán tín bán nghi.

“Thật mà!” Lục Thần không chớp mắt, “Ngươi nhìn xem, gáy tôi còn hằn dấu đây này!”

Cậu không nói dối, chỉ là... giản lược nhẹ nhàng quá trình một chút mà thôi.

【Được rồi, tin ngươi một lần.】 Hệ thống miễn cưỡng gật đầu.

Lục Thần thở phào, liền đổi chủ đề:

“Trước đây sao chưa nghe nói ngươi là hệ thống vị thành niên? Các ngươi không có lương tâm thật đấy, chưa đủ tuổi mà đã bắt ra làm nhiệm vụ?”

【Aizz... thật ra là ta ngại nói ra thôi.】

Dù sao nghe tới "vị thành niên", hệ thống này cũng chẳng mấy đáng tin.

【Hơn nữa hệ thống bọn ta đến 300 tuổi mới được xem là trưởng thành, khác loài người các ngươi.】

“300 tuổi?!” Lục Thần tròn mắt, “Vậy tuổi thọ của các ngươi là bao nhiêu mà phải đến 300 mới thành niên?”

【Bọn ta sống không có điểm kết thúc, chỉ có hai cách để chết: hoặc tự chọn kết thúc, hoặc cùng thế giới sụp đổ mà diệt vong.】

Lục Thần vuốt cằm, “Vậy trong hai cách đó, cái nào dễ chết hơn?”

【Cách thứ hai,】 hệ thống thở dài, 【Bọn ta là chủng tộc sống lâu nhất vũ trụ, trách nhiệm cũng lớn. Một thế giới đang diệt vong đâu dễ cứu vãn như thế.】

“Dù sao nhiệm vụ đó chắc cũng không giao cho ngươi làm đâu ha?” Lục Thần an ủi, “Ngươi nên tập trung cùng ta kiếm điểm phản diện cho rồi.”

Hệ thống hừ khẽ:

【Nói gì thì nói, cả đêm mà chẳng kiếm nổi 90 điểm, đúng là vô dụng.】

“Này này, vị thành niên, quá đáng rồi đấy!”

【Đừng gọi ta là vị thành niên nữa!】

“Ngươi nói ra trước mà!”

Hai bên giằng co một trận, cuối cùng ai nấy đều ôm lấy trái tim bé nhỏ bị tổn thương mà tự mình hồi phục.

Lục Thần gọi bữa sáng vào tận phòng, vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua.

Chẳng lẽ vì mình trả lại tiền nên hệ thống mới cho rằng mình là người tốt, trừ luôn 90 điểm phản diện?

Nhưng chẳng lẽ cậu phải lấy tiền của một vị thành niên à?

“Hầy… cái giá trị phản diện này thật không dễ kiếm. May mà mình mở nhiều công ty, công nhân lúc nào chẳng mắng lão bản.”

Cậu kiếm được phần lớn giá trị phản diện từ mấy chuyện như vậy.

【Nếu ngươi chịu khó bóc lột họ hơn chút, điểm sẽ tăng nhanh hơn nhiều.】

Lục Thần mở quang não, tra luật lao động đế quốc:

“Ngươi nhìn đây, chẳng lẽ muốn ta vào tù kiếm điểm phản diện chắc?”

Ở thời đại tinh tế, máy móc phổ biến, tỷ lệ sinh sản thấp do giới tính đặc thù, nên các quốc gia đều cực kỳ coi trọng quyền lợi lao động.

Nếu lấy cớ trừ lương, trách nhiệm hoàn toàn đổ lên đầu lão bản. Nặng thì còn bị buộc đóng cửa nhà xưởng, ngừng kinh doanh!

Trước đó đã có một chủ xưởng ở tinh cầu hẻo lánh, ức hiếp công nhân, chèn ép đủ đường, nửa đêm cũng không cho về nhà.

Kết quả bị phát giác, lão ta đeo vòng bạc lên tay, vào tù cải tạo rồi.

Hệ thống tra lại dữ liệu, lập tức im bặt.

“Thôi, tốt nhất ngươi cứ ngoan ngoãn làm theo luật lao động đi. Tự do thân thể quan trọng hơn nhiều.”

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play