Ba ngày sau, Khương Thời Vũ trở về Đế Đô Tinh, vừa đặt chân vào hoàng cung. Liền thấy Phụ hoàng đã sớm chờ sẵn, người con trai rời nhà suốt hai năm cuối cùng cũng trở lại.

Theo quy định của hoàng thất đế quốc, trước khi trưởng thành. Mỗi hoàng tử đều phải đi chu du khắp biên giới lãnh thổ, không được nhận bất kỳ sự hỗ trợ tài chính nào từ hoàng tộc, không được để lộ thân phận thật, phải đặt chân lên từng tinh cầu trong đế quốc để trải nghiệm và quan sát đời sống dân chúng.

Khương Thời Vũ đã mất hai năm để đi hết mọi ngóc ngách của đế quốc. Hôm nay, cuối cùng hắn đã hoàn thành hành trình ấy.

“Cuối cùng cũng về rồi.” Hoàng đế mỉm cười hiền hòa, tiến lên ôm hắn vào lòng. “Chào mừng về nhà. Mẫu hậu con nhớ con lắm đấy.”

“Con cũng nhớ mọi người.” Hắn cũng cười đáp.

Hoàng đế khẽ nhíu mày khi ngửi thấy một mùi hương lạ thoang thoảng quanh hắn, ánh mắt trầm xuống.

“Tiểu Trạch, trên người con sao lại có mùi tin tức tố của Omega?”

Hoàng đế buông hắn ra, nét mặt vẫn ôn hòa nhưng giọng điệu đã thấp xuống vài phần: “Con biết rõ là mình vẫn chưa tổ chức lễ trưởng thành mà, đúng không?”

Khương Thời Vũ hơi khựng lại. Đúng là nên giữ khoảng cách với phụ hoàng một chút mới phải.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải kể sơ lược mọi chuyện đã xảy ra.

Hoàng đế khẽ cau mày: “Vẫn chưa điều tra ra được?”

“Đối phương ra tay quá dứt khoát, muốn tìm lại đầu mối thì khả năng không lớn.”

Hoàng đế hừ lạnh: “Có vẻ ta làm hoàng đế hiền quá rồi, nên mới có kẻ dám động đến con ta. Omega đó đã điều tra rõ thân phận chưa? Có liên quan đến người gây án không?”

“Điều tra rồi, hai người không có liên hệ, chỉ là trùng hợp.”

Trong thời gian trở về, Khương Thời Vũ đã cho người tra xét lý lịch của Lục Thần. Hắn mở ảnh của cậu ra, “Chính là người này.”

Hoàng đế nhướng mày: “Khá tuấn tú, nhìn có vẻ quen quen thì phải.”

Khương Thời Vũ tắt quang não: “Anh ta là chủ tịch Lục Thị.”

Hoàng đế bừng tỉnh: “À, ra là cậu ta.”

Lục Thị là công ty chỉ mới nổi lên từ một năm trước nhưng đã có mặt trong nhiều lĩnh vực. Đặc biệt, loại thuốc ức chế mới ra mắt gần đây có hiệu quả rất tốt, giá thành lại thấp, được dân chúng cực kỳ ưa chuộng. Nghe nói sắp tới còn có ý định lấn sân sang ngành sản xuất cơ giáp.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi đã vươn lên quy mô như hiện tại, đúng là không phải người tầm thường.

Người tài như vậy, hoàng đế cũng từng cho người điều tra. Sau khi xác định Lục Thần không phải gián điệp từ quốc gia khác cài vào thì cũng thôi không quan tâm nữa.

Không ngờ, một sự cố ngoài ý muốn lại khiến người này có liên hệ với nhi tử của ông.

“Con thấy cậu ta thế nào? Có cảm giác rung động không?” Hoàng đế cười trêu.

Khương Thời Vũ nhớ lại một chút, rồi bất đắc dĩ nói: “Ngay khi phát hiện giấy tờ chứng minh con chưa trưởng thành. Anh ta như thể chỉ muốn tránh xa con tám mét.”

“Ha ha ha.” Hoàng đế cười lớn. “Vậy chứng tỏ nhân phẩm của cậu ta cũng không tồi.”

“Cũng đúng.” Khương Thời Vũ khẽ cong môi.

“Con có nói thật với cậu ta là con đã trưởng thành chưa?” Hoàng đế hỏi.

“Đương nhiên nói rồi. Con sợ không nói thì anh ta sẽ gọi cảnh sát mất.”

Hoàng đế khẽ cười, vỗ vai hắn: “Đã vậy thì ngày mai đi kiểm tra chỉ số xứng đôi tin tức tố đi. Dù không nhất thiết phải kết hôn với người có chỉ số cao nhất, nhưng ít nhất cũng nên có sự tham khảo.”

“Vâng.”

Ngày hôm sau, hoàng đế và hoàng hậu cùng đưa Khương Thời Vũ đến trung tâm kiểm tra chỉ số xứng đôi.

Hắn chích nhẹ đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào thiết bị đo. Hệ thống nhanh chóng bắt đầu xử lý.

Vì dân số đế quốc quá đông, nên phải chờ một lúc mới có kết quả.

Khoảng mười lăm phút sau, bảng kết quả hiện lên.

“Ngài và tin tức tố mã số HL, cư dân Tinh Ngải Á – mức xứng đôi: 34%.”

34%?

Hoàng đế hơi nhíu mày. Chỉ số này cũng tạm được.

Giọng máy tiếp tục báo kết quả. Những người phía trước phần lớn đều ở mức ba mươi đến bốn mươi phần trăm. Cho đến khi…

“Ngài và tin tức tố mã số KD7394 – cư dân Đế Đô Tinh, tên Sư Ý – mức xứng đôi: 99%.”

Tất cả mọi người sững sờ.

99% là khái niệm gì? Nghĩa là hai người dù chỉ tình cờ gặp nhau thì xác suất bị hấp dẫn bởi tin tức tố của nhau cũng cao hơn hẳn người khác.

Chỉ số xứng đôi thấp không có nghĩa là không thể yêu nhau, nhưng nếu cao đến mức này... gần như là định mệnh an bài.

Hoàng đế nhìn sang Khương Thời Vũ, thấy trên mặt hắn hiện rõ vẻ kinh ngạc, hàng mày khẽ nhíu lại, có vẻ không mấy vui vẻ.

Chẳng lẽ… nhi tử của ông thật sự đã động lòng với Lục Thần ngay từ lần đầu gặp?

Hoàng đế định lên tiếng trấn an: “Chỉ cần con thích, chỉ số thấp cũng chẳng sao cả.” Nhưng chưa kịp nói xong, giọng máy vẫn chưa dừng lại.

“Ngài và tin tức tố mã số PR – cư dân Đông Lâm Tinh, tên Lục Thần – mức xứng đôi: 100%.”

Giọng điện tử im bặt.

Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mọi người đều trợn mắt há mồm, cố gắng tiêu hóa thông tin vừa nhận được. Trong đầu chỉ còn một con số đỏ rực – 100%!

So với 100%, 99.9% cũng chỉ là thứ yếu!

Khương Thời Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, chưa kịp phản ứng. Trong đầu hắn bỗng hiện lên khuôn mặt của Lục Thần: yêu nghiệt, tinh xảo, ánh mắt có phần ngạo nghễ.

Giọng nói luôn thờ ơ, như thể không ai xứng để cậu bận tâm.

Hắn đưa tay chạm môi, nhớ lại khoảnh khắc da thịt bị cắn rách hôm đó, mùi hoa ngọt ngào bung tỏa, lan tràn trong khoang miệng.

Tim hắn đập loạn. Tay trượt xuống ngực, cảm giác như trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Hóa ra, hắn và Lục Thần xứng đôi 100%?

Cũng không tệ lắm nhỉ…

Hoàng đế và hoàng hậu nhìn đứa con ngốc nhà mình vẫn còn ngây người, liếc nhau.

Hoàng hậu nhướng mày: Sao rồi? Nhìn như bị choáng vậy?

Hoàng đế nhún vai: Chắc là quá kích động.

Hoàng hậu nheo mắt lại: Ông biết Lục Thần là ai không?

Hoàng đế sực nhớ hôm qua mình quên chưa kể với hoàng hậu… Xong đời rồi…

Hoàng hậu trừng mắt: Mau đưa ảnh cho ta xem!

Hoàng đế mở quang não, gửi thông tin của Lục Thần qua. Hoàng hậu nhận được, vừa thấy gương mặt kia liền mềm lòng: Ôi chao, đẹp trai quá đi!

Kéo xuống chút nữa, thấy được hồ sơ cuộc đời – trước kia bình thường, nhưng từ năm ngoái trở lại đây thì bứt phá liên tục, chỉ trong một năm đã dựng nên đế chế kinh doanh.

Ánh mắt hoàng hậu sáng lên, càng xem càng thích.

Nhưng… một Omega như vậy, dù có chỉ số xứng đôi 100% cũng chưa chắc đã dễ nắm giữ. Bà nghi ngờ nhi tử nhà mình liệu có đủ bản lĩnh "giữ" được người ta không.

Bên này, Khương Thời Vũ cuối cùng cũng hoàn hồn. Hắn chớp mắt, cất giọng khàn khàn: “Vậy… giờ phải làm sao?”

Bản thân ban đầu chỉ định kiểm tra cho có hình thức, kết quả lại vượt xa mọi dự đoán.

Hoàng đế đảo mắt nhìn quanh, ngoài ba người họ còn có thị vệ và nhân viên kiểm tra.

Ông khẽ liếc mắt, tất cả lập tức cúi đầu.

“Chuyện hôm nay, không ai được phép tiết lộ nửa lời.”

“Tuân lệnh!”

Hoàng đế nhìn sang hoàng hậu và con trai: “Chúng ta về trước đi.”

Về đến phòng, hoàng đế ra hiệu cho người khác lui xuống, sau đó kể lại toàn bộ chuyện giữa Khương Thời Vũ và Lục Thần cho hoàng hậu.

Hoàng hậu mỉm cười trêu ghẹo: “Xem ra là có duyên phận rồi. Nên đưa Lục Thần đến Đế Đô Tinh sớm thôi.”

Hai người có chỉ số xứng đôi cao như vậy, một khi tin tức bị lộ ra, những thế lực có ý đồ với hoàng thất nhất định sẽ ra tay với Lục Thần trước.

Đưa cậu về Đế Đô Tinh, đối với cả Khương Thời Vũ và Lục Thần mà nói, đều là lựa chọn tốt nhất.

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play