“Bật đèn.”
Hệ thống quản gia lập tức điều khiển đèn trong phòng sáng lên.
Hai người vừa rồi còn quấn quýt thân mật, lúc này cuối cùng cũng có thể nhìn rõ mặt nhau.
Vì bị cuốn vào tình huống hỗn loạn, quần áo của cả hai đều có phần xộc xệch. Cổ áo của Lục Thần bị bung ra hai nút, để lộ xương quai xanh tinh tế.
Ánh mắt Khương Thời Vũ dừng lại trên đó một thoáng rồi lập tức thu về. Nhiệt độ trong người vừa hạ xuống lại bắt đầu bùng lên một lần nữa.
Lục Thần lạnh nhạt mở lời:
“Giờ thì chúng ta nói chuyện vì sao cậu lại xuất hiện trong phòng tôi đi.”
Khương Thời Vũ âm thầm trách bản thân vì phản ứng vừa rồi, sau đó bắt đầu giải thích mọi chuyện.
“Khoảng nửa tiếng trước, tôi bị tập kích bất ngờ, bị tiêm vào một loại dược tề lạ khiến tin tức tố mất kiểm soát. Để tránh ảnh hưởng đến người khác, tôi chọn một căn phòng không người để chờ phản ứng qua đi.”
Lục Thần nhướng mày:
“Sao không gọi bác sĩ?”
“Vì lo lắng bác sĩ cũng có vấn đề.” Khương Thời Vũ nghiêm túc đáp.
Lục Thần khẽ bật cười:
“Xem ra thân phận của cậu không đơn giản nhỉ?”
Khương Thời Vũ im lặng, coi như thừa nhận.
“Trong suốt quá trình, cậu không tiêm ức chế tề à?” Lục Thần nghi hoặc hỏi. Hiện tại, kỹ thuật ức chế tề của Đế quốc đã rất phát triển, lại có trợ cấp của chính phủ nên người dân có thể dễ dàng mua với giá rẻ.
Thậm chí ven đường cũng có máy bán ức chế tề tự động, muốn tìm một ống tiêm không hề khó.
Khương Thời Vũ giơ cánh tay lên, trên đó có hai lỗ kim:
“Có tiêm, nhưng vô dụng.”
Hắn cầm lấy ống thuốc mà Lục Thần dùng lúc trước, mở ra ngửi thử mùi thuốc bên trong.
“Loại ức chế tề này hình như không có bán trên thị trường.”
“Đương nhiên, đây là sản phẩm nghiên cứu mới nhất.” Lục Thần cầm lại món đồ trong tay anh, “Là cơ mật thương nghiệp.”
Đây là phiên bản cải tiến có hiệu quả cao hơn cả loại được công bố trong buổi họp báo hôm nay. Dĩ nhiên, chi phí nghiên cứu và phát triển cũng không rẻ.
Lục Thần luôn mang theo sản phẩm mới nhất của phòng thí nghiệm, một phần vì xuất thân đặc biệt, phần còn lại là để phòng tình huống bất ngờ — giống như chuyện xảy ra hôm nay.
Chỉ có điều, chuyện lần này cũng khó nói là may mắn hay xui xẻo.
“Giờ thì nói đến vấn đề bồi thường.” Lục Thần bắt chéo chân, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đối phương. “Trước hết, cậu ngồi đi. Tôi còn chưa biết nên xưng hô thế nào.”
Khương Thời Vũ ngồi xuống, tư thế nghiêm chỉnh, lộ rõ phong cách được dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ — Lục Thần âm thầm đánh giá trong lòng.
“Tôi họ Khương, tên Thời Vũ. Anh có thể gọi là Thời Vũ.”
“Được rồi, Khương tiên sinh.” Lục Thần không theo cách xưng hô của đối phương.
“Cậu đã sử dụng loại ức chế tề chưa công bố do tôi nghiên cứu, còn tạm thời đánh dấu tôi mà chưa được tôi cho phép. Cậu thấy nên bồi thường thế nào cho hợp lý?”
Khương Thời Vũ thẳng lưng đáp:
“Năm ngàn vạn tinh tệ, anh thấy được chứ?”
Lục Thần không ngờ đối phương lại hào phóng đến vậy, mở miệng là năm ngàn vạn tinh tệ.
Dù không thiếu tiền, cậu vẫn biết mức bồi thường này là rất lớn.
“Được.”
Thật ra cậu cũng không để tâm lắm — miễn không bị tang thi cắn là ok rồi.
Cậu giơ tay, cả hai dùng quang não chạm vào nhau. Khương Thời Vũ nhập mật mã:
“Xong, tôi đã chuyển rồi.”
Lục Thần kiểm tra một chút:
“Không có vấn đề.”
Khương Thời Vũ nhìn cậu, chần chừ một lát rồi hỏi:
“Có cần trao đổi phương thức liên lạc không? Nếu cơ thể anh có phản ứng gì, tôi có thể phối hợp xử lý.”
Việc trao đổi tin tức tố là chuyện riêng tư, nhất là với một số Omega nhạy cảm, nếu hấp thụ tin tức tố cấp quá cao sẽ gây đau đớn và khó chịu toàn thân.
“Không cần, tôi có đội ngũ y tế chuyên nghiệp.” Lục Thần cười nhàn nhạt, “Nhìn cậu tiện tay chuyển năm ngàn vạn, chắc trong nhà cũng không thiếu thốn gì. Nếu có vấn đề, cậu tự xử lý được.”
Lục Thần tựa người ra sau, ánh mắt liếc về ống tiêm đã dùng.
“Đương nhiên, nếu loại thuốc này có tác dụng phụ, cậu có thể đến các điểm bán ức chế tề của Lục thị để phản ánh. Họ sẽ báo lại cho tôi.”
Nếu ai dám cố tình bôi nhọ Lục thị, cậu có cả trăm cách khiến đối phương hối hận.
Lục Thần đưa tay chỉ về hướng cửa:
“Giờ thì, Khương tiên sinh, mời rời khỏi. Tôi cần nghỉ ngơi.”
“…Được.”
Khương Thời Vũ chuẩn bị rời đi, nhưng Lục Thần đột nhiên lên tiếng:
“Cậu đánh rơi đồ.”
Khương Thời Vũ xoay người, thấy đó là thẻ căn cước giả thân phận mà hắn chuẩn bị cho lần hành động này, trong lúc giằng co đã rơi ra.
Khi hắn cúi xuống nhặt lên, khóe mắt Lục Thần vô tình liếc qua — ánh mắt lập tức trở nên kỳ quái:
“Chờ chút.”
“Sao vậy?”
Lục Thần trợn mắt, vẻ mặt kinh ngạc:
“Thẻ căn cước này… cậu vẫn chưa thành niên?”
Khương Thời Vũ mím môi:
“Đã thành niên, chỉ là lúc đăng ký thông tin thân phận bị chậm một tháng.”
Vậy nên mới vừa tròn một tháng thành niên.
Nhưng cảnh sát phá án đâu có quản chuyện này — họ chỉ nhìn thẻ căn cước!
Lục Thần hít sâu, nhớ lại chuyện vừa xảy ra mà mắt như tối sầm lại.
Cậu nghiến răng, rít ra từng chữ:
“Chưa thành niên thì ra đường đi dạo cái gì mà dạo!”
Khương Thời Vũ cảm thấy câu này hơi vô lý — chưa thành niên thì không được đi ra ngoài sao?
Huống hồ hắn đã thành niên, chỉ là có chút vấn đề ở khâu đăng ký.
Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi hắn đã đánh dấu một Omega mà không có sự đồng thuận, Khương Thời Vũ im lặng.
Lục Thần mím môi, cố nuốt xuống một tràng chửi thề sắp bật ra.
Cậu mở quang não, chuyển lại số tiền vừa nhận cho Khương Thời Vũ:
“Cậu đi đi.”
Tiếng "đinh" vang lên, Khương Thời Vũ cúi nhìn quang não — quả nhiên đã được hoàn lại tiền.
Hắn lại chuyển khoản lần nữa:
“Anh không cần trả lại, dù sao cũng là tôi sai. Là tôi tự tiện xông vào phòng anh mới xảy ra chuyện này.”
“Cho cậu thì cứ cầm đi.” Lục Thần tiếp tục hoàn lại.
“Tôi không thiếu tiền, mà chuyện này tôi cũng có phần trách nhiệm.”
Nếu ngay từ đầu đánh ngất anh ta thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Là cậu đã quen sống trong thời bình nên mới lơi lỏng cảnh giác.
Khương Thời Vũ không cam lòng, định chuyển khoản lần nữa — nhưng tài khoản đã bị khóa.
Vì hai người chuyển tiền qua lại với số tiền lớn trong thời gian ngắn, hệ thống nghi ngờ là hành vi trái pháp luật nên đã khóa tài khoản.
Khương Thời Vũ mím môi. Cho dù có bị khóa thì anh cũng muốn đền tiền cho xong. Vậy mà giờ không chuyển đi được nữa.
Lục Thần cũng vừa nhận được thông báo, bật ra một tiếng:
“Tch…”
“Thôi được rồi, cậu mau đi đi. Tôi đã nói là không thiếu chút tiền ấy.”
Khương Thời Vũ nhìn chằm chằm quang não, cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc:
“…Vậy tôi đi trước. Sau này tôi nhất định sẽ bồi thường cho anh.”
“Tôi nói rồi, không cần. Thứ tôi cần bây giờ là yên tĩnh. Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Lời đuổi khách không chút khách khí.
Khương Thời Vũ đành im lặng xoay người rời đi.
---