Lục Thần bước vào nhà ăn, cử chỉ tao nhã thưởng thức bữa sáng. Mỗi động tác của cậu đều toát lên vẻ đẹp dịu dàng, khiến người nhìn cảm thấy vui mắt, nhưng tốc độ lại nhanh chóng. Thức ăn trên bàn cứ thế dần biến mất không dấu vết.

Đặc biệt là mâm điểm tâm, luôn là món được cậu ưu tiên xử lý đầu tiên.

Ăn xong, cậu đưa tay nhận lấy chiếc khăn tay được quản gia ân cần đưa tới, chậm rãi lau miệng.

Quản gia khẽ cúi người: “Tiên sinh, Trình bí thư đã đợi trong phòng khách.”

Lục Thần khẽ gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng khách.

Trình bí thư nghe tiếng bước chân quen thuộc lập tức đứng lên: “Lão bản.”

Lục Thần đưa tay, quản gia nhanh chóng đưa áo khoác cho cậu: “Tiên sinh, chúc ngài thuận buồm xuôi gió.”

Trên xe, Trình bí thư đang báo cáo lịch trình hôm nay.

“Đầu tiên là đến khách sạn Hoàng Hà tham dự buổi họp báo về loại thuốc ức chế mới, buổi chiều hai giờ sẽ tới xưởng ở khu Đông để thị sát, bốn giờ…”

Lục Thần vừa lắng nghe vừa lướt tin tức trên quang não.

【Công ty Vân Dương vừa ra mắt dòng máy móc chi giả mới nhất, chuyển động linh hoạt, thời gian hoạt động kéo dài, tạo hình đẹp mắt, gần như không khác gì chi thể thật sau khi đeo vào!】

Lục Thần ấn vào xem kỹ thông số của dòng chi giả mới này. Quả thật rất ấn tượng.

Buổi sáng buổi họp báo diễn ra thuận lợi. Sau khi kết thúc, Lục Thần nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đến khu Đông để thị sát.

Hôm nay lịch trình kín mít, đến lúc kết thúc thì trời đã tối. Lục Thần quyết định tạm nghỉ lại khách sạn gần đó.

Cậu chạm quang não vào cảm ứng bên ngoài cửa, cửa phòng tự động mở ra. Ngay ở huyền quan, ánh đèn màu vàng nhạt lập tức bật sáng. Ánh sáng không chói mắt nhưng đủ để chiếu sáng xung quanh.

Lục Thần đưa ngón tay trắng trẻo chạm vào vách tường, định bật đèn phòng khách, nhưng động tác bỗng khựng lại giữa chừng.

Cậu nheo mắt lại, nhẹ nhàng hít một hơi — có gì đó không đúng. Trong phòng vương một mùi thơm ngọt lạ thường.

Hương thơm của mỡ sữa béo ngậy hòa quyện cùng mùi caramel ngọt ngào nhàn nhạt, khiến Lục Thần lập tức liên tưởng đến một tiệm bánh ngọt ven đường.

Đầu lưỡi mang màu hồng nhạt vô thức thò ra liếm môi dưới. Môi vốn khô khốc lập tức trở nên ẩm ướt.

Tsk, mùi này thật thơm quá… khiến cậu có chút thèm ăn khuya.

Điều khiến Lục Thần bất ngờ chính là, mùi hương tin tức tố ngọt ngào này lại đến từ một Alpha.

Cậu đã ở thế giới ABO kỳ quái này một năm, đây là lần đầu tiên gặp được tin tức tố của một Alpha hợp ý đến vậy.

Ngọt ngào, đủ để khiến cậu quên đi mùi tanh hôi của xác chết và tang thi trong ký ức.

Chờ lát nữa khống chế được người đó, nhất định phải đưa hắn đi tinh luyện tin tức tố thành hương đốt phòng.

Trong cơ thể, phản ứng sinh lý thuộc về Omega bắt đầu trỗi dậy. Một làn hương hoa ngọt thanh nhè nhẹ lan tỏa, khiến không khí trong phòng khách trở nên dồn dập.

Dòng tin tức tố bộc phát nhanh đến mức gần như tạo thành một cơn gió lốc.

Lục Thần vung tay lên, chắn lấy cánh tay đang lao đến từ phía trước.

Cậu hơi nhướng mày — tốc độ thật nhanh.

Cùng lúc đó, mùi đồ ngọt càng trở nên nồng đậm. Rõ ràng vừa ăn tối xong, nhưng hương thơm này vẫn khiến Lục Thần muốn ăn thêm chút gì đó.

Cậu giữ chặt cánh tay người kia, nghiêng người, tay còn lại đè lên vai hắn, lập tức ép người kia lên tường.

Lục Thần cúi sát cổ hắn, hơi thở ấm nóng phả lên tuyến thể của Khương Thời Vũ.

Cậu nghe thấy người kia bật cười khẽ, mở miệng: “Ta thật sự rất thích mùi hương này…”

Cái người này thật sự là Omega sao?

Cơn đau nơi cánh tay khiến Khương Thời Vũ hơi tỉnh táo chút lại, nhưng nhanh chóng bị ham muốn nhấn chìm.

Hương ngọt từng đợt muốn bao phủ lấy người phía sau, Lục Thần nhướng mày, vung chân đá thẳng vào đầu gối của hắn: “Tỉnh táo lại!”

Cú đá không chút nể tình khiến Khương Thời Vũ lập tức quỳ rạp xuống sàn.

Khương Thời Vũ chớp mắt, đuôi mắt đỏ bừng vì kìm nén, hai má cũng hồng nhạt.

“Ta… bị tiêm thuốc… mau rời khỏi đây…”

Quả là đồ xui xẻo.

Lục Thần cảm thấy cơ thể mình cũng bắt đầu nóng lên. Cậu mất kiên nhẫn “tsk!” một tiếng, giẫm lên lưng Khương Thời Vũ, ép hắn dán mặt vào nền gạch lạnh buốt.

Cậu lấy từ trong túi ra một ống thuốc chích. Vừa mới xé bao thì đột nhiên cảm nhận một bàn tay nóng rực sờ lên bắp chân mình.

“Này! Sờ cái gì mà sờ!”

Lục Thần ngồi thụp xuống, tóm lấy cổ tay đối phương: “Muốn mất tay à?”

Đôi mắt Khương Thời Vũ đỏ rực, lý trí đã hoàn toàn bị lấn át, trong đầu chỉ còn một ý niệm — muốn có tin tức tố của Omega trước mắt.

Lục Thần nheo mắt lại, giơ tay định bẻ gãy cổ tay hắn. Nhưng nam nhân đột nhiên dùng sức xoay người, đè cậu xuống dưới.

Tóc mềm rối loạn dán vào vai cậu, hơi thở nóng hổi dừng lại ở tuyến thể.

Lục Thần không thích tư thế này. Ánh mắt cậu lóe lên tia lạnh lẽo, hai tay đồng loạt dùng sức, đẩy mạnh nam nhân ra rồi ép đầu gối xuống sống lưng hắn.

Khương Thời Vũ theo bản năng tránh né, xoay người bật dậy. Ngay giây sau, một cú đấm mang theo tiếng gió lao thẳng tới đầu hắn.

Hắn giơ tay đỡ lấy, hai người lập tức lao vào một trận đấu tốc độ cao.

Ống thuốc đã không biết rơi lăn tới góc nào.

【Hệ thống, ta tuy rất thích thế giới hoà bình… nhưng không thể không nói, ta thật sự không thích cái thiết lập quái đản này.】

Lục Thần đã cảm nhận được tin tức tố trong cơ thể bắt đầu mất khống chế.

Hệ thống im lặng. Một năm qua, nó đã quá quen với việc Lục Thần phàn nàn về cái thế giới này.

Lục Thần phát hiện ống thuốc lăn xuống dưới sofa, vừa đánh vừa kéo Khương Thời Vũ chạy về phía đó.

Mất đi lý trí, trong mắt Khương Thời Vũ chỉ còn người kia. Hắn hoàn toàn không chú ý đến vật cản dưới chân, loạng choạng mất thăng bằng, theo bản năng túm lấy Lục Thần kéo cùng ngã xuống.

Đúng lúc đó, Lục Thần kịp vươn tay chụp lấy ống thuốc, nhưng bỗng cảm nhận nơi tuyến thể bị một thứ mềm mại liếm khẽ. Cả người cậu lập tức cứng đờ.

Khương Thời Vũ nhân cơ hội xoay người đè cậu xuống, giây tiếp theo, hàm răng xuyên qua lớp da mỏng ở tuyến thể, cuối cùng nếm được hương vị mà hắn ngày đêm thèm khát.

Cảm giác tê dại nhanh chóng lan tỏa từ tuyến thể, mang theo một trận kích thích khó tả.

Lục Thần nghiến răng — cái thân thể chết tiệt này phản ứng thật rõ ràng!

Nhân lúc người trên người còn đang đắm chìm, cậu lập tức giơ ống thuốc đâm vào da thịt hắn.

Bị hương tin tức tố mê hoặc, cậu đã để lỡ thời điểm khống chế tốt nhất, để đối phương để lại một dấu vết rõ ràng trên cổ.

Nếu chuyện này truyền tới tai đồng đội cũ, chắc chắn sẽ bị cười nhạo cả năm!

Một lúc sau, Lục Thần cảm thấy hàm răng nơi tuyến thể dần buông lỏng, liền đẩy nhẹ vai Khương Thời Vũ: “Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì nhả ra.”

Đôi tay trên lưng cậu lập tức buông lỏng, Khương Thời Vũ hơi chạm nhẹ vai Lục Thần, kéo ra tạo một khoảng cách.

Lục Thần nhìn lên gương mặt đối phương, khuôn mặt tuấn tú giờ đã đỏ bừng.

“Xin… xin lỗi!”

Khương Thời Vũ vội vàng đứng dậy, đứng một bên lúng túng nhìn cậu, không biết phải làm gì.

Cơ thể ấm áp rời đi, lạnh lẽo lập tức ùa tới. Lục Thần theo bản năng khẽ nhíu mày.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play