Mười lăm ngày sau, Triệu thị mang Nhược Vi tới Linh Cá Tự dâng hương.
Trời cao mây nhẹ, gió thoảng hoa thơm, oanh líu lo vang khắp sơn lộ. Một đường đi tới, chỉ thấy cây hoa nối liền từng hàng, non nước hữu tình, cảnh sắc thanh u.
Dâng hương xong, Triệu thị muốn tìm trụ trì đàm đạo một lúc, bèn nói với Nhược Vi: “Biết con không kiên nhẫn nghe những chuyện này, cứ tự mình dạo quanh một chút đi.” Thấy Nhược Vi quả nhiên rời đi, bà liền cùng Tào thị liếc nhau, trong lòng đều hiểu ý mà không nói ra, đoạn xoay người bước vào trong.
Chỉ là, Triệu thị cũng không đi đến chỗ trụ trì, mà chuyển hướng đến một gian sương phòng vắng lặng không người.
Bà ngồi xuống hồi lâu, mới cất lời: “Đặng gia đã tới rồi chứ?”
Tào thị đáp: “Ta vừa thấy xe ngựa nhà họ đỗ dưới chân núi, hẳn là đã tới rồi.”
Triệu thị khẽ thở dài: “Chỉ không biết tam nương có vừa mắt Đặng Tứ lang hay không.”
“Phu nhân chẳng phải ngày ấy đã gặp qua rồi sao? Thật là một vị lang quân tuấn tú.” Tào thị an ủi: “Nương tử chắc chắn sẽ hài lòng.”
“Ta cũng chỉ mong là như vậy.” Triệu thị nhẹ giọng đáp. Qua một hồi, bà lại hỏi: “Đã đến rồi, sao Đại lang cùng thê nhi còn chưa đến gặp ta?”
Tào thị cũng thấy lạ, chỉ có thể nói: “Chắc là trên đường có chút trì hoãn.”
“Không có một bà mẫu đứng đắn trông nom, quả là bất tiện.” Triệu thị nhíu mày lẩm bẩm, “Trưởng tẩu thì làm sao thay được vai trò bà mẫu…”
Ngoài Linh Cá Tự, Nhược Vi khó có dịp ra ngoài, đi đâu cũng cảm thấy hứng thú. Nàng khắp nơi đi đi dừng dừng, đông ngó tây nhìn, trong lòng đầy vui vẻ.
“Nương tử, người xem kìa.” Tuyết Thanh bỗng nhiên lên tiếng, “Bên kia hình như có vật gì động đậy.”
Nhược Vi liền nhìn sang. Chỉ thấy trên cành cây xanh biếc phía xa, có một đốm tuyết trắng đang nhẹ nhẹ run rẩy. Nàng bước tới gần, vừa thấy liền nhớ lại những bức tranh từng xem qua, bèn nói với Tuyết Thanh: “Là một con tiểu cú mèo.”
Nàng cẩn thận quan sát, thấy nó co mình thành một đoàn, run rẩy như đang chịu khổ sở. Trong lòng sinh nghi, nàng ghé sát lại, mới phát hiện hai cánh nó có vết cắn rất sâu, máu tươi thấm ra.
“Nó bị thương rồi.” Nhược Vi nói: “Chúng ta làm sao đem nó xuống được?”
Nàng nhìn sang Tuyết Thanh, Tuyết Thanh chỉ lắc đầu. Linh Cá Tự có quan binh canh gác, an toàn nghiêm ngặt, cho nên các gia đình ra ngoài đều không mang theo tùy tùng võ nghệ. Giờ này theo sát bên nàng chỉ có Vân Phi và Tuyết Thanh.
Nhược Vi nghĩ một hồi, không có cách nào khác, đành tính quay lại tìm mẫu thân, bảo người trong phủ tới cứu.
Lúc ấy, Linh Cá Sơn đang vào giữa tháng sáu, hương sen thoảng nhẹ trong gió, lam khói bảng lảng như sương.
Nhược Vi còn đứng dưới tàng cây, khẽ nâng tà váy, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên chạm phải một đôi mắt đen láy sáng ngời.
Cuối đường núi, dưới bóng cây mát rượi, có người đang từ từ bước tới.
Dưới bóng cây, người nọ mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn mỹ, thần thái xuất chúng.
Nhược Vi ngẩn người tại chỗ.
Triệu Úc Nghi bước đi thong thả, vừa trông thấy phía trước liền khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn.
Chỉ thấy nữ hài kia do dự một thoáng rồi lấy hết dũng khí bước về phía hắn.
Triệu Úc Nghi cúi đầu nhìn nàng.
Chỉ nghe nàng nhẹ giọng cầu xin: “Nơi đó có một con chim nhỏ, bị thương, ở ngay trên cây… ngài có thể giúp nó một chút được không?”
Triệu Úc Nghi nhìn nàng chăm chú, hồi lâu không nói một lời.
Chỉ thấy nữ tử trước mặt đỏ mặt, mím môi, như thể sắp xoay người rời đi.
Hắn liền quay đầu phân phó người hầu phía sau: “Lên.”
Chẳng bao lâu, con cú mèo nhỏ đã nằm gọn trong lòng Nhược Vi.
Nó tựa như một đoàn tuyết trắng mềm mại, yên tĩnh cuộn mình trong ngực nàng, chỉ thỉnh thoảng khe khẽ rên rỉ.
Nhược Vi đau lòng vô cùng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mịn của nó, giống như đang dỗ dành một tiểu hài tử.
Ánh dương buổi sớm rọi nghiêng, dung nhan nàng dịu dàng xinh đẹp, thần sắc ôn nhu dị thường.
Ánh mắt Triệu Úc Nghi liền lặng lẽ dừng lại trên người nàng hồi lâu không dứt.
Nhược Vi ôm con vật nhỏ trong lòng, ngẩng đầu định nói lời cảm tạ.
Nào ngờ người nọ đã sớm rời đi.
Nàng ngẩn người giây lát, chợt nghe Vân Phi gọi: “Nương tử mau tới đây! Nô tỳ mang kim sang dược, để băng bó miệng vết thương cho nó!”
Nàng chỉ ngẩn ngơ trong thoáng chốc, rồi liền quay người đi theo.
Sau khi xử lý vết thương cho tiểu cú mèo, Vân Phi thấp giọng nói: “Nương tử thật làm nô tỳ giật mình, lại dám cùng người lạ mở miệng nói chuyện.”
Nhược Vi lúc này nghĩ lại cũng cảm thấy hoảng, bèn biện giải: “Lúc đó sốt ruột quá.”
Vân Phi bất đắc dĩ thở dài. Sau việc ấy, Nhược Vi cũng không còn hứng thú dạo chơi nữa, chỉ nhìn qua loa cảnh sắc rồi quyết định đi tìm mẫu thân.
Trong sương phòng, Triệu thị vẫn đang chờ đợi.
“Đã bao lâu rồi…” Triệu thị hơi giận, “Đặng gia là làm sao vậy…”
Đang tức giận, bỗng có một người bước nhanh đến bên Tào thị, ghé sát tai nói nhỏ vài câu.
Tào thị sắc mặt liền biến, hơi chần chừ rồi nói: “Phu nhân…”
Triệu thị cau mày, mất kiên nhẫn: “Làm sao?”
Tào thị cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Đặng gia phái người đến, nói là lâm thời có việc, không thể tới.”
Sắc mặt Triệu thị lập tức trầm xuống.
“Hắn coi Giang gia là cái gì? Nói rõ ràng rồi, còn có thể không tới?!” Triệu thị cực kỳ phẫn nộ, “Bọn họ làm sao dám—”. Bà còn định tiếp tục mắng, nhưng khi trông thấy vẻ bất an rõ rệt trên gương mặt già nua của Tào thị, trong lòng chợt lạnh đi mấy phần.
Phải rồi… Đặng gia, bọn họ làm sao dám không tới?
Vô luận là tài lực hay thế lực, Đặng thị đều xa kém Giang thị. Có thể kết thân với Giang gia, bọn họ nên mừng rỡ mới phải. Làm sao có thể sau khi đôi bên đã ưng thuận, lại đột nhiên thất tín, ngay cả một lời từ chối tử tế cũng không có? Trừ phi… trừ phi Giang gia đã không còn khiến người ta kiêng dè.
Một ý nghĩ lóe lên khiến Triệu thị rùng mình.
Lúc thế cục đã nghiêng, kẻ nhạy tin nhất luôn là những kẻ ngày thường vô thanh vô tức. Giờ phút này, Đặng gia lỡ hẹn, hẳn là đã có tin tức… Giang gia, chỉ e đại họa cận kề.
Vừa nghĩ tới đây, Triệu thị liền thấy chân tay bủn rủn, đứng cũng không vững.
“Phu nhân… phu nhân.” Tào thị nhẹ giọng gọi: “Chúng ta nên rời đi trước.”
“Ngươi nói đúng, ngươi nói đúng…” Triệu thị lẩm bẩm, “Về trước rồi tính.”
Tào thị vội vàng đỡ lấy bà, cùng đi ra khỏi sương phòng. Nhưng đi chưa được bao xa, Triệu thị bỗng nhiên dừng lại.
Tào thị nghi hoặc: “Phu nhân?”
Triệu thị không đáp, lại bất ngờ đẩy nàng ra một phen…
Sau đó, nàng một mình lảo đảo bước tới trước tượng Phật, chắp tay trước ngực, từ từ quỳ xuống.
“Phật Tổ tại thượng, dân phụ Triệu thị, nguyện lấy hết thảy những gì mình có ở kiếp này, để đổi lấy cho nữ nhi ta, Nhược Vi ——” Giọng nói của nàng nghẹn ngào, “Đời này bình an, vui vẻ, thuận buồm xuôi gió, không vướng ưu phiền.”
Lúc Nhược Vi bước vào trong chùa, liền trông thấy mẫu thân.
Không hiểu vì sao, sắc mặt mẫu thân trắng bệch, hai mắt còn vương đỏ hoe. Nhược Vi lo lắng bước tới, hỏi: “Mẫu thân làm sao vậy?”
Triệu thị gượng cười, cố sức nói: “Không có gì đâu, con đừng bận tâm mẫu thân”.
Nhược Vi dĩ nhiên không tin, định hỏi tiếp, nhưng thấy Tào ma ma khẽ lắc đầu ra hiệu, nàng bèn lặng lẽ ngừng lời, không hỏi nữa.
Trở về phủ, Triệu thị một mình lặng lẽ ngồi trong nội thất.
Ánh hoàng hôn le lói rọi vào, khiến gian phòng chìm trong một mảnh mờ mịt.
Không thể tiếp tục trốn tránh, Triệu thị chăm chú nhìn xuống đất, trầm ngâm hồi lâu. Nàng cần phải hạ quyết tâm, sớm tìm Thạch thị và Uyển Vu nói rõ. Dẫu trong lòng trăm mối khó chịu, nàng cũng không còn cách nào khác — đây là con đường duy nhất nàng có thể lựa chọn.
Chuỗi Phật châu trên tay nhẹ nhàng xoay động, nước mắt nàng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Ngày hôm sau, Triệu thị đích thân tới tìm Thạch thị.
Thạch thị nhìn thấy phu nhân, kinh ngạc không thôi: “Phu nhân sao lại đến đây…” Nàng vội vàng đón Triệu thị vào trong, luống cuống nói: “Nơi tiểu tỳ hèn kém, không có gì tốt, mong phu nhân đừng chê.”
Nàng lại nhanh tay rót trà, dâng lên trước mặt phu nhân.
Triệu thị thấy vậy, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót.
“Không sao cả,” Triệu thị nhẹ giọng đáp, hai tay nắm chặt chung trà, “Ta có một việc trọng yếu muốn cùng ngươi thương lượng.”
Thạch thị cười đáp: “Phu nhân có gì cần sai bảo, cứ cho người gọi tỳ thiếp là được, sao phải đích thân đến đây. Phu nhân cứ nói.”
Triệu thị rũ mắt xuống, khẽ thở dài: “Ngươi chắc cũng phát hiện, dạo gần đây A Lang tâm sự nặng nề.”
Thạch thị gật đầu: “Tỳ thiếp hầu hạ A Lang đã nhiều năm, tuy không thể sánh với phu nhân thấu hiểu lòng người, nhưng A Lang gần đây quả thực tâm tình không ổn, thiếp cũng có cảm giác. Chỉ là miệng lưỡi vụng về, khó lòng khuyên giải…”
“Việc này, ai có thể khuyên giải nổi?” Triệu thị than nhẹ một tiếng, rồi bất ngờ đưa tay, nắm chặt lấy tay Thạch thị, ngữ điệu run rẩy: “Giang gia sắp gặp đại họa!”
“Cái gì…” Thạch thị kinh hãi, “Phu nhân, lời này là có ý gì?”
“Chuyện dài dòng lắm,” Triệu thị lấy khăn chấm nước mắt, “Nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ! A Lang đã đắc tội một đại nhân vật, hiện tại… chỉ có Uyển Vu mới cứu nổi Giang gia chúng ta…”
Thạch thị còn chưa kịp hiểu, Uyển Vu chỉ là một tiểu cô nương, có thể cứu Giang gia bằng cách nào? Nhưng lời Triệu thị vừa nói, “đại nhân vật”… nàng bỗng nhiên ngộ ra điều gì, sắc mặt tức thì trắng bệch: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ phu nhân định đem Uyển Vu đưa ra ngoài?!”
Triệu thị không dám nhìn vào mắt nàng, môi run rẩy, một lời cũng nói không thành.
Thạch thị nhìn sắc mặt phu nhân, sao còn không hiểu?
“Phu nhân, xin ngài mở lòng từ bi!” Thạch thị bỗng quỳ sụp xuống, bật khóc cầu khẩn: “Bao nhiêu năm qua, tỳ thiếp tận tâm phụng dưỡng phu nhân, một lòng trung thành, chưa từng dám hai lời. Uyển Vu đối với phu nhân cũng là hết lòng kính yêu… xin ngài thương xót mẹ con chúng ta!”
Triệu thị toàn thân run rẩy, thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với Thạch thị. Nàng cũng rơi lệ: “Ta cũng hết cách rồi! Nhà sắp sập, ai có thể bình yên vô sự? Nếu Giang gia không còn, ngươi, ta, và cả bọn hạ nhân, chẳng ai giữ được mạng!”
Thạch thị ngửa đầu nhìn phu nhân, ngây người rơi lệ.
Nàng vốn là con gái nhà lành, chẳng phải sinh ra đã là tiểu thiếp. Nhưng phụ thân mê cờ bạc, vì trả nợ mà bán cả tỷ tỷ, rồi đến lượt nàng và mẫu thân cũng bị bán đi. Cũng may đến Giang gia, tuy làm thiếp nhưng được A Lang khoan hậu, phu nhân ôn hòa, nên nàng nhẫn nhịn, hầu hạ chủ tử, sống những ngày tuy không hy vọng nhưng cũng yên ổn. Nay nếu phải để nữ nhi duy nhất bước lên vết xe đổ của nàng năm xưa… nàng làm sao chịu nổi?
Làm thiếp đã đủ khổ, nhưng nghe lời phu nhân vừa rồi, Uyển Vu… đến làm thiếp cũng không được!
“Xin ngài, xin ngài…” Nàng dập đầu liên tục, từng tiếng, từng tiếng van xin, “Cầu xin phu nhân…”
Nước mắt đã nhòe ướt mặt Triệu thị. Nàng không hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Cả đời chưa từng làm điều ác, vậy mà khi về già lại không tránh khỏi phải làm người tàn nhẫn. Cả người nàng run rẩy, chẳng thốt nổi một lời, lại càng không nỡ làm tổn thương một mẫu thân đáng thương.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bình hoa vỡ nát.
Hai người giật mình nhìn ra, chỉ thấy Uyển Vu sắc mặt tái nhợt, thân hình lảo đảo như sắp ngã.
Thạch thị kinh hãi, khẽ gọi: “Uyển Vu…”
Nhưng Uyển Vu chẳng đoái hoài đến mẫu thân, chỉ bật ra một tiếng khóc đầy đau đớn, rồi quay người bỏ chạy.