Nhược Vi bước vào Di Hòa điện, khi ấy Niệm Thư đang tu sửa hoa chi. Nghe nói Nhược Vi đến, nàng liền buông kéo trong tay, mỉm cười nói: “Mau thỉnh nương tử vào.”
Nhược Vi đạp sương sớm lành lạnh bước vào, vừa vào trong đã ngửi thấy một luồng hương hoa thanh nhã thoang thoảng. Niệm Thư vận một thân váy nguyệt hoa thuần tịnh, dung nhan như trăng non, hiền hòa động lòng người. Trông thấy rõ Nhược Vi, nàng hơi sững người, rồi mỉm cười nói: “Đây chính là Giang nương tử sao?”
Nhược Vi có chút thụ sủng nhược kinh, theo lời cung nhân hôm qua chỉ dạy mà hành lễ. Niệm Thư liền bảo nàng miễn lễ, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh: “Đêm qua nghỉ ngơi có yên không?” Giọng nàng dịu dàng, “Ta nghe nói nương tử từ Tô Châu đến, vừa nhập Trường An, hẳn là chưa kịp quen.”
Nhược Vi không ngờ Doãn lương đệ lại ôn hòa thân thiết đến vậy, đáp: “Đêm qua nghỉ cũng tốt. Vẫn phải đa tạ lương đệ chiếu cố.”
“Đây vốn là việc ta nên làm,” Niệm Thư mỉm cười, “Nếu còn có điều gì chưa chu toàn, cứ việc đến tìm ta, chớ nên uất ức bản thân.”
Nhược Vi ngước nhìn ánh mắt chân thành của nàng, trong lòng có chút bối rối. Nàng đã sớm chuẩn bị tinh thần bị làm khó dễ, không ngờ lại gặp được người như vậy… Doãn lương đệ cớ sao đối với nàng tử tế đến thế? Song Nhược Vi cũng chẳng phải hạng người tùy tiện lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, bèn mỉm cười đáp: “Lương đệ yên tâm, ta hiểu.”
Niệm Thư cũng cười theo. Nàng ngắm hoa ngọc trâm trước mặt hồi lâu, khẽ nói: “Ngươi hẳn là đang nghi hoặc…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play