Ngày ấy, Nhược Vi dậy rất sớm. Khi nàng rời giường, thậm chí chưa kinh động đến Vân Phi và Tuyết Thanh. Nàng khoác áo ngủ màu thanh nhạt, lặng lẽ ngồi trước gương trang điểm. Sáng sớm trong Thu Thủy Các mờ tối lờ mờ, nàng nhìn bóng mình trong gương đồng, gương mặt mơ hồ không rõ, cứ thế trầm mặc hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, Vân Phi bước vào, thấy cảnh ấy liền sững người: “Nương tử sao không gọi chúng ta?”
Nhược Vi hỏi một đằng, đáp một nẻo: “Ngươi nói, mấy hôm trước ta gửi tin về nhà, không biết bao lâu nữa mới có thể tới nơi?”
Vân Phi hơi trầm ngâm rồi đáp: “Hẳn là cũng sắp thôi…”
Nhược Vi khẽ thở dài, đứng dậy. Vân Phi vội bước tới định giúp nàng thay y phục, lại nghe Nhược Vi nói: “Ta muốn ngủ thêm một chốc nữa.”
Vân Phi khựng lại, ngẩng đầu nhìn, thấy Nhược Vi đã trở mình nằm xuống sập. Vân Phi đành bất đắc dĩ, khẽ khàng đóng cửa sổ, rồi lui ra ngoài. Còn Nhược Vi, nằm trên giường chẳng bao lâu đã chìm vào giấc mộng. Cảnh trong mộng, chung quy vẫn là nơi chốn tốt đẹp để trốn tránh khỏi hiện thực đầy bất an và nôn nóng.
Dùng xong cơm trưa, Nhược Vi liền đến thư phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT