Trong lòng Từ Nhã Thu tức muốn chết rồi. Rõ ràng người đánh cô ta là Phương Hiểu Lạc, sao cô ta có thể nghe nhầm giọng của Phương Hiểu Lạc được?
Vậy mà hiện tại cha cô ta vì mối làm ăn lại bắt cô ta phải xin lỗi Phương Hiểu Lạc, dựa vào cái gì chứ?
Không ngờ ở trong lòng cha cô ta, cô ta còn chẳng bằng vị Ngụy xưởng trưởng lòi đâu ra không biết kia!
Sao hết lần này tới lần khác Phương Hiểu Lạc lại tốt số tới vậy, sao ai cô ta cũng quen vậy?
Đúng là hồ ly tinh, gặp ai cũng thả bùa mê thuốc lú.
“Con không!” Từ Nhã Thu quật cường không chịu xin lỗi.
Từ Chí Cương lại đẩy con gái một cái, Triệu Lệ Hồng đau lòng, tranh thủ đỡ con gái lại.
“Lão Từ, ông làm gì vậy? Nhã Thu đã phải chịu tủi thân tới mức nào rồi?”
Từ Chí Cương không quan tâm tới Triệu Lệ Hồng, chỉ trừng Từ Nhã Thu:
“Sao con không biết điều gì hết vậy? Hiểu Lạc đã không tính toán với con, con xin lỗi một tiếng thì thiếu mất miếng thịt hay sao?”
“Ai nói tôi không tính toán?” Phương Hiểu Lạc nói với giọng lạnh nhạt:
“Tôi không phải thánh nhân, các người nói xấu tôi mà tôi lại phải cười trừ cho qua? Huống gì, bao nhiêu năm nay, chẳng phải các người vẫn luôn dùng phương châm có thù tất báo, lấy oán trả ơn để răn dạy con cái hay sao!”
Từ Chí Cương cố nén tức giận: “Hiểu Lạc con… con đúng là tức tới chập mạch rồi, con đang nói cái gì vậy?”
Từ Nhã Thu híp mắt, nhưng thực tế mắt cô ta đã sưng húp, không thể mở ra được nữa rồi: “Mày… Phương Hiểu Lạc… mày vô sỉ!”
Phương Hiểu Lạc nói với đồng chí công an: “Đồng chí công an, Từ Nhã Thu ác ý phỉ báng vu cáo tôi, tôi muốn kiện cô ta!”
Vừa rồi mấy người Từ Chí Cương đã ký tên điểm chỉ, biểu thị bản thân kiện sai, cũng không kiện Phương Hiểu Lạc nữa.
Hiện tại đồng chí công an nhận được báo án của Phương Hiểu Lạc lại viết ghi chép theo đúng quy trình rồi nói thẳng:
“Từ Nhã Thu, chuyện đồng chí vu oan cho đồng chí Phương Hiểu Lạc, đồng chí cần phải trực tiếp xin lỗi Phương Hiểu Lạc, đồng thời bồi thường 100 đồng tiền phí tổn thất tinh thần. Đồng chí có ý kiến gì không?”
Từ Chí Cương nhìn Phương Hiểu Lạc, trong lòng hận muốn chết, đúng là oan nghiệt mà!
Nhưng nghĩ tới Ngụy Diên, ông ta chỉ có thể cố nén lửa giận.
Ngụy Diên không chỉ mở nhà máy sản xuất đồ nội thất, anh cả của Ngụy Diên còn có nhà máy ở thủ đô lẫn Hải thành.
Chị cả anh ấy dường như mới trở về từ nước ngoài, rất nổi danh.
Ông ta còn đang muốn nhờ Ngụy Diên để móc nối quan hệ với những người khác, tuyệt đối không thể đắc tội với Ngụy Diên được.
Thế là ông ta tỏ thái độ ngay: “Không có. Đồng chí công an, chúng tôi không có ý kiến gì, chúng tôi đóng tiền.”
Sau đó ông ta kéo Từ Nhã Thu, kề sát vào tai con gái thì thầm:
“Con mau xin lỗi Phương Hiểu Lạc đi, Ngụy xưởng trưởng là người chúng ta không đắc tội nổi đâu.”
“Con cũng đừng ngang ngược nữa, chẳng phải chỉ là bị thương một chút thôi sao? Hơn nữa cũng chưa chắc là Phương Hiểu Lạc đánh.”
Nghe thấy lời Từ Chí Cương nói, Từ Nhã Thu chỉ cảm thấy bầu trời như sụp xuống. Lửa giận lại bốc lên hừng hực, cả người như sắp nổ tung.