Từ Chí Cương há hốc miệng: “Anh… anh nói Phương Hiểu Lạc là ân nhân của anh?”
Ngụy Diên gật đầu: “Đúng thế. A, đúng rồi.”
Nói xong anh ấy lại chỉ vào Từ Nhã Thu đang đứng bên cạnh: “Chính là cô ta đã vu cáo cho ân nhân của tôi, tôi nghe được tin tức giận vô cùng, cũng vội vàng theo tới.”
Từ Chí Cương ngơ ra: “Chuyện này… chuyện này…”
Phương Hiểu Lạc cảm thấy Ngụy Diên đúng là thú vị. Cô ở bên cạnh thêm mắm dặm muối:
“Xưởng trưởng Ngụy, chắc anh còn chưa biết, người vu cáo tôi là con gái ruột của Từ xưởng trưởng đó.”
Ngụy Diên trừng to mắt: “Thật ư lão Từ?”
Từ Chí Cương lau mồ hôi trên trán: “Đúng đúng, thế nhưng chắc chắn là có hiểu lầm gì đó trong chuyện này rồi.”
Ngụy Diên nói ngay: “Tôi cũng thấy thế. Lão Từ, ông phải phân rõ thị phi nha. Còn nữa, lô hàng chúng ta bàn tuần trước, tôi thấy có nhà máy đồ gỗ khác cũng không kém, giá cả còn dễ thương lượng nữa đây.”
Còi báo động trong lòng Từ Chí Cương réo inh ỏi: “Ngụy xưởng trưởng, chắc chắn chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, tôi sẽ đi hỏi thăm ngay.”
Từ Chí Cương vọt tới trước mặt Từ Nhã Thu, một nhà ba người thì thầm với nhau một hồi.
Phương Hiểu Lạc nghe được Từ Chí Cương quát Từ Nhã Thu: “Không được cũng phải được! Chuyện này do cha quyết đinh!”
Thật lâu sau, Từ Chí Cương mới nói với đồng chí công an:
“Đồng chí công an, là chúng tôi nhầm, chúng tôi không tố cáo nữa, không phải đồng chí Phương Hiểu Lạc đánh con gái tôi đâu.”
Đồng chí công an nhìn chằm chằm một nhà ba người Từ Chí Cương, rõ ràng ban nãy bọn họ hùng hồn dõng dạc, chỉ hận không thể nuốt chửng Phương Hiểu Lạc, hiện tại lại đổi giọng thật nhanh.
Chắc chắn trong chuyện này còn có vấn đề gì đó.
“Mấy người chắc chứ?”
“Chắc chắn, chắc chắn.” Từ Chí Cương gật đầu liên hồi.
Công an viết tờ khai xong lại đưa cho Từ Chí Cương: “Vậy mấy người ký tên in dấu tay đi.”
Từ Chí Cương nhanh chóng ký tên rồi điểm chỉ, xong còn kéo tay Từ Nhã Thu qua ký tên điểm chỉ cùng.
Tuy ông ta có thể cảm giác được Từ Nhã Thu vẫn luôn muốn rụt tay về, không muốn điểm chỉ, nhưng Từ Nhã Thu nào khỏe bằng ông ta, bị ông ta đè hẳn lại.
Từ Nhã Thu tức ngực, cả người choáng váng như muốn ngất lịm đi.
Từ Chí Cương làm xong mới nhìn Ngụy Diên: “Ngụy xưởng trưởng, ngài xem, tôi đã nói chỉ là hiểu lầm mà.”
Ngụy Diên bừng tỉnh:
“Ông thấy chưa, tôi đã nói ân nhân của tôi không thể nào đánh người mà. Vẫn là người làm cha như ông đứng ra mới tốt, ông đúng là người tốt biết phân biệt thị phi. Nếu không nhờ có ông, sợ là ân nhân của tôi đã phải chịu oan uổng.”
“Vậy có phải con gái ông nên xin lỗi ân nhân của tôi một tiếng không? Xem ân nhân của tôi bị dọa rồi này, mắt cũng đỏ lên. Ân nhân của tôi vốn mảnh mai, nào chịu nổi sự hành hạ như thế.”
Phương Hiểu Lạc cố nghẹn cười, Ngụy Diên thật sự có năng lực bịa đặt hơn người.
Nhưng nhờ anh ấy giúp đỡ, đúng là cô cũng đỡ tốn miệng lưỡi giải thích thật.
Từ Chí Cương kéo Từ Nhã Thu còn đang đau nhức khắp người qua:
“Mau xin lỗi Hiểu Lạc đi, sau này mấy chuyện không chắc chắn thì đừng đổ hết lên đầu Hiểu Lạc nữa, đã nghe thấy chưa?”