Từ Nhã Thu muốn khóc cũng không khóc được, mặt cô ta đang đau đớn muốn chết:

“Đồng chí… công an… tôi… tôi nghe thấy… cô ta nói chuyện… tôi… tôi nói… nói thật… các đồng chí phải… tin tưởng tôi…”

“Phương Hiểu Lạc, cái con quỷ vô ơn mày, sao mày có thể đánh Nhã Thu thành như vậy? Tao…”

Giọng Từ Chí Cương truyền từ phía sau tới làm Ngụy Diên giật mình. Chẳng trách anh ấy nghe thấy cái tên Từ Nhã Thu này quen tai như vậy…

Đây chẳng phải tên con gái Từ Chí Cương được viết trong thiệp cưới sao?

Thì ra đây chính là cô con gái ruột ông ta mới tìm về được.

Ngụy Diên sờ cằm, bắt đầu đồng tình thay Phương Hiểu Lạc.

Thì ra đây chính là cô con gái nuôi mà mọi người đồn là vô ơn, không có lương tâm kia.

Xem ra, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nếu không phải Phương Hiểu Lạc cứu con trai mình, anh ấy cũng không biết Phương Hiểu Lạc lại đáng thương như thế.

“Lão Từ?”

Ngụy Diên trực tiếp ngắt lời Từ Chí Cương.

Từ Chí Cương còn muốn mắng Phương Hiểu Lạc, đột nhiên nhìn thấy Ngụy Diên, ông ta lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười.

“Ra là Ngụy xưởng trưởng.” Ông ta vươn tay ra nắm tay Ngụy Diên, mặt cười tươi như hoa: “Sao Ngụy xưởng trưởng lại ở đây?”

Ngụy Diên nói: “Hai hôm trước con trai tôi bị rớt xuống sông Tử Dưng, suýt chút nữa mất mạng, ông có từng nghe thấy chưa?”

Đương nhiên Từ Chí Cương biết chuyện này, nhưng rõ ràng là ông ta không thể thừa nhận được. Ông ta còn chưa kịp đi thăm con trai đối phương nữa.

Ngụy Diên là khách hàng lớn của nhà máy đồ gỗ của ông ta, vậy mà con khách hàng lớn gặp nạn mình lại không kịp thời tới thăm, đúng là không thể nói nổi.

“Trời ơi, còn có chuyện như vậy?” Từ Chí Cương giả vờ kinh ngạc: “Đứa bé sao rồi?”

Ngụy Diên cũng không quan tâm việc Từ Chí Cương có đi thăm con mình hay không, chỉ nói: “May mà được ân nhân cứu mạng kịp thời, thằng bé không sao rồi.”

“May quá, may quá.” Từ Chí Cương nói liên tục: “Chờ chút nữa tôi phải đi thăm thằng bé mới được, chắc chắn thằng bé đã sợ hãi lắm.”

Ngụy Diên nói tiếp: “Nhưng mà ân nhân của tôi gặp một chút chuyện không hợp lẽ thường, không ngờ lại có người vu oan hãm hại cô ấy, nói cô ấy đánh người!”

“Vậy sao được! Ân nhân của tôi là người lương thiện vô cùng, vì cứu con trai tôi, cô ấy không sợ cực khổ, ra sức cấp cứu, suýt chút nữa mệt chết.”

“Lão Từ, ông nói xem, người lương thiện như vậy sao có thể đánh người khác được?”

Từ Chí Cương gật đầu liên tục: “Chí phải chí phải, Ngụy xưởng trưởng, ngài phải giúp ân nhân của ngài tìm bằng chứng mới được.”

“Nếu ân nhân của ngài có đơn vị thì nhớ gửi cờ thưởng tới cho người ta, rồi viết thư cảm ơn nữa.”

Ngụy Diên tranh thủ vỗ vỗ bả vai Từ Chí Cương: “Ông nói rất đúng, lão Từ, may mà có ông nhắc nhở tôi, không tôi đã quên mất rồi.”

Từ Chí Cương nhìn xung quanh: “Vậy ân nhân của ngài đâu?”

Ngụy Diên vươn tay chỉ Phương Hiểu Lạc: “Là người này đây. Xem ân nhân của tôi xinh đẹp không?”

“Đúng là tướng tùy tâm sinh, ân nhân của tôi xinh đẹp như vậy, sao có thể là người xấu được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play