Phương Hiểu Lạc đã sớm đoán được Từ Nhã Thu sẽ không để yên dễ dàng, nhưng cho dù cô ta có biết là cô làm thì đã sao? Dù sao cô ta cũng không có bằng chứng.

Không chờ cô nói chuyện, Trương Tân Diễm với Phương Thế Quân đã gấp gáp.

“Đồng chí công an, có phải đã có hiểu lầm gì rồi không? Sao Hiểu Lạc nhà tôi có thể đánh người được?”

“Đúng thế, đồng chí công an, mới hai ngày trước đồng chí Phương còn cứu con trai tôi bị đuối nước, sao có thể đánh người khác được? Đồng chí ấy lương thiện lắm, rõ ràng là thần tiên hạ phàm.”

Đồng chí công an nói: “Xin mọi người yên tâm, chúng tôi chỉ tới tìm hiểu tình huống, nhất định sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng, sẽ không đổ oan cho người tốt.”

Bọn họ còn định nói gì, Phương Hiểu Lạc đã vội vàng nói: “Con tin tưởng đồng chí công an.”

“Cha mẹ, cha mẹ yên tâm đi, việc con không làm không ai có thể đổ lên đầu con được. Đây cũng không phải lần đầu tiên Từ Nhã Thu đổ oan cho con, cô ta tới đồn công an cũng tốt, con còn muốn hỏi xem vì sao cô ta lại muốn vu oan cho con đây!”

Trái tim của Trương Tân Diễm lẫn Phương Thế Quân đều vọt lên tới cổ họng.

“Vậy cha mẹ đi chung với con.”

Phương Hiểu Lạc cười cười: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, lát nữa con sẽ trở về.”

Ngụy Diên nhíu mày: “Tôi đưa đồng chí đi, cũng cùng đồng chí tới đó xem sao.”

Cái tên Từ Nhã Thu này, sao quen tai quá vậy?

Dù sao Ngụy Diên cũng cần quay về Giang Thành, Phương Hiểu Lạc thuận tiện lên xe của anh ấy luôn.

Thôn Hồng Hạc vốn cách Giang Thành không xa, chẳng bao lâu bọn họ đã tới cửa đồn công an.

Phương Hiểu Lạc mới vừa vào đồn công an đã có người bổ nhào tới, may mà bị đồng chí công an cản lại.

Người nhào tới chính là Triệu Lệ Hồng.

Chỉ thấy bà ta nước mắt nước mũi tèm lem, đang ở đó lên án Phương Hiểu Lạc:

“Phương Hiểu Lạc, sao mày có thể hung ác như thế? Cho dù trong lòng mày có oán hận cỡ nào thì chúng tao cũng đã nuôi mày 19 năm, sao mày có thể đánh Nhã Thu thê thảm như vậy?”

Phương Hiểu Lạc nhìn Từ Nhã Thu đang ngồi trên ghế, trong lòng vui tới nở hoa.

Sau khi đánh cô ta xong cô còn chưa thưởng thức kiệt tác của mình đâu.

Nhìn Từ Nhã Thu lúc này, viền mắt bầm tím, quanh môi cũng đầy vết tích xanh tím.

Mũi sưng húp, mặt cũng sưng, xanh tím đan xen, trông như bảng màu.

Phương Hiểu Lạc trực tiếp nói với đồng chí công an:

“Đồng chí công an, hai ngày nay tôi chưa từng gặp Từ Nhã Thu, càng đừng nói tới đi đánh cô ta. Huống chi hai chúng tôi trông như thế này, sao tôi có thể dựa vào sức một người để đánh cô ta thành như vậy?”

“Đồng chí công an, gần đây Từ Nhã Thu bịa đặt vu cáo tôi rất nhiều lần, người nhà thôi cùng với các thôn dân ở quanh đó đều biết.”

Từ Nhã Thu không nhịn được nhảy dựng lên, kết quả cả người đau nhức dữ dội. Cô ta ôm quai hàm:

“Phương… Hiểu Lạc… mày… mày đánh… đánh tao… còn không thừa nhận! Tao… tao còn… còn nghe thấy mày nói chuyện!”

Phương Hiểu Lạc lạnh lùng nhìn đối phương: “Cô luôn miệng nói tôi đánh cô, cô có chứng cứ gì không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play