“Ngụy xưởng trưởng, cái này… quà này cũng nhiều quá đi.”

Ngụy Diên khoát khoát tay: “Không nhiều không nhiều. Đồng chí phương, so với tính mạng của con trai tôi, chừng này thật sự không tính là gì.”

“Số nội thất này vốn là bán thành phẩm trong nhà máy của chúng tôi, tôi phải cho nhân viên tăng ca làm thêm giờ mới có thể hoàn thành kịp lúc, đồng chí nhất định phải nhận đấy.”

“Nếu tôi mà chở đống đồ này về, sợ là vợ tôi sẽ nhốt tôi ngoài cửa, không cho tôi vào nhà mất.”

“Huống gì, đồng chí với đồng chí Thẩm là ân nhân cứu mạng con trai tôi, phải để tôi làm chút gì đó chứ, nếu không lương tâm tôi khó có thể bình an.”

Phương Hiểu Lạc nghĩ một hồi, cảm thấy nhân tình là thứ nên có qua có lại, mà Ngụy Diên có tính cách không tệ, sau này nhà bọn họ có gặp phải chuyện gì mình lại tặng quà đáp trả là được.

“Được, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.”

Phương Hiểu Lạc gật đầu. Phương gia cũng không lớn, không đủ chỗ chứa đống đồ này.

Không ít thôn dân bu lại xem đống nội thất mới tinh, rối rít khen ngợi.

Vương Hồng Phương cũng đứng trong đám người, trong mắt toàn là hâm mộ.

Nếu Phương Hiểu Lạc không mang mấy thứ đồ này đi, có phải chờ khi cô ta kết hôn với Phương Cường rồi, tất cả những thứ đồ này đều là của cô ta không?

Trước đây cô ta vẫn luôn muốn gả cho Phương Cường, nhưng mẹ cô ta không đồng ý, bà cảm thấy Phương gia quá nghèo.

Nhưng hiện tại, có 3000 đồng tiền lễ hỏi Đoàn trưởng Thẩm cho Phương Hiểu Lạc, Phương gia cũng thành nhà có tiền rồi, hẳn mẹ cô ta sẽ đồng ý.

Sau khi bưng đồ nội thất xuống, Trương Tân Diễm vội vàng mời Ngụy xưởng trưởng vào nhà uống trà.

Phương Hiểu Lạc mới rửa sạch mấy quả táo rồi bỏ vào trong đĩa, chợt phía ngoài truyền tới tiếng ồn ào.

Phương Hiểu Lạc ở tại nơi này ư?”

Bên ngoài ồn ào vô cùng. Phương Hiểu Lạc nghe thấy hai chữ “công an”, đương nhiên những người khác cũng nghe thấy, cả nhà cùng chạy ra ngoài.

Phương Hiểu Lạc lau sạch tay rồi thoải mái đáp: “Tôi là Phương Hiểu Lạc, đồng chí công an, có chuyện gì không?”

“Chào đồng chí, chúng tôi là người thuộc đồn công an Giang Thành, đồng chí có quen Từ Nhã Thu không?”

Một đồng chí công an hỏi.

Phương Hiểu Lạc gật đầu: “Có quen.”

“Là thế này, đồng chí Từ Nhã Thu tới đồn công an kiện đồng chí đánh đối phương, làm phiền đồng chí theo chúng tôi tới đồn công an để điều tra rõ mọi chuyện.”

Nghe thấy mấy lời này, mấy thôn dân bắt đầu bàn tán ầm ĩ.

“Nhã Thu thật không ra gì, hành hạ người ta quá mức.”

“Từ Nhã Thu kia bị sao vậy? Sao chuyện gì cũng đổ hết lên đầu Hiểu Lạc vậy?”

“Vừa trở về thành đã thế rồi, cả ngày cứ nói xấu Hiểu Lạc, chẳng biết làm vậy cô ta sẽ được lợi lộc gì.”

“Con người đúng là, có tiền liền đồi bại.”

“Đáng thương cho Hiểu Lạc, hôm qua mới bị cha mẹ cô ta tới kiếm chuyện, hôm nay chính bản thân Từ Nhã Thu đã tới gây chuyện, thậm chí còn tìm cả công an tới.”

Mấy tiếng bàn tán này bay thẳng vào trong tai hai đồng chí công an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play