“Đúng vậy, em là ai?” Từ Nhã Thu không quen đứa bé này.
Cậu bé nói: “Bên ngoài có một người tên Chu Ngạn Văn kêu em tới chuyển lời cho chị, đối phương nói là đối phương muốn xin lỗi chị. Đối phương đang ở…”
Từ Nhã Thu vừa nghe thấy vậy đã vội vàng chạy ra, thậm chí còn không mang giày, nhưng đứa bé chuyển lời xong đã chạy mất tăm mất tích.
Từ Nhã Thu suy nghĩ một hồi, không ngờ Chu Ngạn Văn còn biết tới xin lỗi cô ta, còn muốn dỗ dành cô ta, đúng là rất tốt.
Thế nhưng, cũng không biết có phải là do hắn ta lại muốn làm chuyện kia nên cố ý nhờ người tới chuyển lời không.
Cô ta lề mà lề mề một hồi, sau đó mới đi về phía cậu bé kia nói.
Phương Hiểu Lạc rất quen thuộc mấy con ngõ nhỏ quanh đây, bình thường sẽ không có ai đi ngang qua nơi này.
Cô ta tới địa điểm chờ thật lâu, cuối cùng mới nghe được tiếng bước chân dần tới gần.
“Ngạn Văn, anh ở trong này ư Ngạn Văn?”
Phương Hiểu Lạc giũ giũ cái bao tải trong tay, sao đó nhân cơ hội chụp thẳng bao tải lên đầu Từ Nhã Thu.
Từ Nhã Thu hét lên một tiếng kinh hãi, chợt trước mắt tối sầm lại, cả người ngã xuống đất.
Ngay sau đó, vô số đòn đấm đá rơi xuống người cô ta, đạp tới mức cô ta không thể đứng lên nổi.
Phương Hiểu Lạc không hề thu lực, còn cố tình đá lên mặt đối phương.
Mỗi đá trúng người, trong bao bố lại truyền ra tiếng rên la.
Phương Hiểu Lạc đánh tới mức mệt thở hồng hộc, lại đấm thêm hai đấm vào miệng Từ Nhã Thu, đánh tới Từ Nhã Thu không kêu rên nổi.
Đánh đủ rồi, Phương Hiểu Lạc mới ngồi hẳn xuống người Từ Nhã Thu: “Không biết giữ mồm giữ miệng sẽ bị báo ứng, nếu cô còn dám nói linh tinh nữa, tôi chơi chết cô!”
Phương Hiểu Lạc biết, chỉ cần cô lên tiếng, chắc chắn đối phương sẽ nhận ra cô.
Thế nhưng cho dù cô có im lặng không nói, dựa vào tính cách của Từ Nhã Thu, chắc chắn cô ta vẫn sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu cô.
Từ Nhã Thu kinh hãi: “Phương Hiểu Lạc? Cô là Phương Hiểu Lạc?”
Phương Hiểu Lạc lại đạp Từ Nhã Thu một đạp thật mạnh, sau đó không thèm quan tâm tới cô ta nữa mà rời đi luôn.
Từ Nhã Thu đau đớn khắp người. Đợi khi cô ta cố gắng thoát khỏi cái bao tải được rồi, Phương Hiểu Lạc đã rời đi không còn bóng dáng tăm hơi.
Mặt mũi Từ Nhã Thu sưng vù, ngồi sụp trên đất, trông đáng thương vô cùng.
Cô ta căm hận siết chặt nắm tay: “Phương Hiểu Lạc… Phương Hiểu Lạc! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Xử lý Từ Nhã Thu xong, Phương Hiểu Lạc vui vẻ trở về thôn Hồng Hạc.
Cô còn chưa tới cổng đã thấy có một chiếc xe tải đậu ngay trước cổng nhà.
Cô vừa vào cổng, Trương Tân Diễm đã chạy ra đón:
“Hiểu Lạc, cuối cùng con cũng về rồi, vị Ngụy xưởng trưởng kia nói cái gì mà muốn chúng ta nhận lấy mấy món đồ nội thất này.”
Ngụy Diên vui vẻ đi tới:
“Hiểu Lạc, đồng chí trở về rồi. Đồng chí với đồng chí Thẩm sắp kết hôn, đây coi như quà chúng tôi mừng cưới hai đồng chí. Kết hôn là chuyện đáng mừng, sao có thể không nhận được?”
Phương Hiểu Lạc nhìn cả xe đồ nội thất, có tủ quần áo có gương, bàn trang điểm, bàn làm việc, chậu rửa mặt, bàn ăn, ghế, bát tủ… Nói chung là cần gì có đó.