Ông ta đỗ Triệu Lệ Hồng, nói nhỏ: “Nếu con nhỏ chết tiệt kia mà đi kiện chúng ta thật thì không tốt lắm đâu.”

Triệu Lệ Hồng hừ nhẹ một tiếng: “Tôi thấy nó chỉ đang giả vờ giả vịt thôi, nó thì hiểu cái gì, mà kiện cái gì? Toàn mấy tội danh chúng ta chưa từng nghe thấy bao giờ.”

Từ Chí Cương suy nghĩ một lát cảm thấy cũng đúng, cho dù có kiện thật thì đã sao đâu?

Tòa án cũng không phải nơi Phương gia mở, bọn họ lại đi thụ lý mấy vụ án cố tình gây sự thế này sao?

Nhìn Triệu Lệ Hồng với Từ Chí Cương rời đi, Phương Hiểu Lạc cảm ơn các thôn dân rồi mới đi trở về kiểm tra tình huống của Phương Thế Quân.

“Cha, cha không sao chứ?”

Phương Thế Quân hít sâu vài hơi, khoát khoát tay: “Không sao không sao, đều do cha vô dụng, còn phải để con đích thân đứng ra giải quyết việc nhỏ này.”

Phương Hiểu Lạc xác định Phương Thế Quân không sao rồi, trong lòng mới bình tĩnh trở lại.

“Cha, không có chuyện gì quan trọng bằng sức khỏe của bản thân, cha không cần phải nổi giận với bọn họ.”

Phương Hiểu Lạc khuyên nhủ.

Phương Thế Quân gật đầu: “Đúng thế. Nói cũng kỳ, từ sau khi con trở về, cha thấy cả người càng lúc càng dễ chịu, luôn cảm thấy mình như sắp khỏe hẳn lại.”

Trương Tân Diễm bưng một ly nước ấm ra:

“Người gặp chuyện tốt tinh thần cũng thoải mái, con gái ruột của chúng ta trở về, mang theo cả phúc đức tới cho chúng ta.”

Nói xong Trương Tân Diễm lại thở dài một hơi:

“Mẹ có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới Nhã Thu lại thành thế này, sao nó có thể nói bậy nói bạ về con khắp nơi như thế?”

Phương Hiểu Lạc đáp: “Mẹ xem hai vợ chồng Triệu Lệ Hồng là hạng người gì, từ đó cũng có thể đoán được Từ Nhã Thu là hạng người ra sao.”

Sáng sớm hôm sau, Phương Hiểu Lạc thu dọn đồ đạc xong xuôi: “Cha, mẹ, con vào trong thành một chuyến, buổi tối cha mẹ không cần chờ con về ăn cơm đâu.”

Trương Tân Diễm hỏi: “Con muốn kiện bọn họ ra tòa thật?”

Phương Hiểu Lạc gật đầu: “Kiện, đương nhiên phải kiện.”

Tuy trong lòng Trương Tân Diễm hơi lo lắng, nhưng con gái muốn làm đại sự, đương nhiên bà sẽ ủng hộ:

“Mẹ không hiểu mấy thứ này, con muốn thì cứ đi đi thôi, nhưng phải chú ý an toàn đó.”

“Mẹ cứ yên tâm đi.”

Phương Hiểu Lạc thay một bộ quần áo khác rồi đạp xe đạp đi thẳng tới tòa án trên tỉnh.

Cô hỏi rõ quy trình rồi viết một đơn khởi kiện ở ngay đó, cầm biên nhận đã nộp đơn rồi mới rời đi.

Cô cũng không về thẳng nhà mà tới gần Từ gia.

Có trí nhớ của nguyên chủ, cô quen thuộc tỉnh thành vô cùng.

Cô nhìn một lúc lâu, tìm một đứa bé trông không giống người trong khu này rồi cho đứa bé kia một bịch kẹo, để đứa bé tới báo tin cho Từ gia.

Cô không quen đứa bé này mà đứa bé này cũng không quen cô, chờ tới khi đám người kia muốn tìm đứa bé, có lẽ khó mà tìm được.

Bụng Từ Nhã Thu bầm tím một mảng, là do bị Chu Ngạn Văn đạp hôm trước.

Cô ta đang ngồi tựa vào sofa ăn hạt dưa, đột nhiên có một đứa bé chạy từ cổng vào: “Chị là Từ Nhã Thu ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play