Triệu Lệ Hồng lùi tới tận chỗ cổng, sơ ý một chút, người ngã phịch xuống đất. Cái té này khiến đuôi xương cụt của bà ta đau nhức, cả người như không nhúc nhích nổi.
Bà ta đau tới nhe răng trợn mắt, nhưng miệng vẫn còn hùng hổ:
“Phương Hiểu Lạc, cho dù mày là quân tẩu cũng không thể đánh người!”
Phương Hiểu Lạc cười một tiếng, tay xoay cây gậy nhóm lửa một cái, sau đó ngồi xổm xuống trực tiếp nhóm lửa trong bếp:
“Dì này, dì cũng thú vị thật, dì tưởng chúng tôi rảnh rỗi giống như dì, thích đi đây đi đó gây sự hay sao? Tôi còn phải nấu cơm đây, không có thời gian đánh dì, làm bẩn tay tôi.”
Nói xong, Phương Hiểu Lạc còn dùng cái xẻng xúc tro trong bếp rồi xúc một xẻng tro ra, chỉ cho Triệu Lệ Hồng:
“Thấy gì không? Trái tim của mấy người còn không sạch sẽ bằng đống tro này.”
Triệu Lệ Hồng chỉ vào Phương Hiểu Lạc: “Mày… mày!”
“Tôi làm sao?” Phương Hiểu Lạc nói một cách chậm rãi:
“Hôm nay các người chạy tới vu oan cho tôi, thù này tôi sẽ nhớ kỹ. Đừng trách tôi không báo trước cho các người biết, các người bịa đặt, nói xấu, phỉ báng tôi, hủy hoại danh dự của tôi, còn tự tiện xông vào nhà dân, tụ tập gây gổ đánh nhau, cố ý chọc cha tôi tức giận bán thân bất toại, tôi sẽ kiện các người ra tòa, các người chờ nhận giấy triệu tập của tòa án đi!”
Triệu Lệ Hồng với Từ Chí Cương há hốc mồm. Bọn họ tới đây là để tính sổ với Phương Hiểu Lạc, sao lại thành Phương Hiểu Lạc muốn đi kiện bọn họ?
Rốt cuộc Phương Hiểu Lạc học được từ đâu, dám đổ cả đống tội danh lên đầu bọn họ! Đúng là con ả vô ơn!
Từ Chí Cương phản ứng nhanh hơn một bước: “Mày… mày không có chứng cứ!”
Phương Hiểu Lạc bước ra sân gọi một tiếng: “Các vị hương thân, vừa nãy hai người này mắng tôi thế nào, có phải các vị đã nghe được hết rồi không?”
“Ngày tôi xuất giá mọi người nhớ tới chung vui nha, nhà chúng tôi sẽ bày tiệc lớn để chiêu đãi mọi người.”
Bà cụ Ngô Tú Hà hàng xóm là người đứng ra đầu tiên:
“Bà đây nghe được rõ ràng rồi, bé con, cháu cứ kiện đi, bà sẽ làm nhân chứng giúp cháu. Bọn họ có tiền thì đã sao? Không thể để loại các nhân này tác oai tác quái!”
Ngô Tú Hà đã ghét dáng vẻ trịch thượng của mấy người Triệu Lệ Hồng từ lâu rồi, đúng là mắt cao hơn đỉnh đầu.
Bà ấy vừa mở miệng, mấy bà bác bà thím đã giúp Phương Hiểu Lạc làm chăn đệm áo bông hai ngày trước cũng ồn ào nói sẽ đứng ra làm chứng.
Những người khác cũng mồm năm miệng mười la hét sẽ ra làm chứng theo.
Từ Chí Cương tức tới mức mặt tái xanh.
Phương Hiểu Lạc quay đầu: “Hai vị, ngoại trừ tới bới lông tìm vết, chọc tức người khác, nói xấu tôi ra, hai vị còn chuyện gì khác không? Nếu không xin mời rời đi, tạm biệt, không tiễn.”
Triệu Lệ Hồng và Từ Chí Cương tức tối rời đi, mà đám người xung quanh lại vỗ tay rào rào tán thưởng.
Triệu Lệ Hồng chống sau eo: “Đúng là đám điêu dân ở vùng khỉ ho cò gáy!”
Từ Chí Cương cau mày. Phương Hiểu Lạc hiện tại khác Phương Hiểu Lạc trước đây một trời một vực, mồm mép cũng lanh lẹ hơn nhiều.