Bên này, Phương Hiểu Lạc mới xách đồ vào nhà, Trương Tân Diễm thấy con gái xách theo túi lớn túi nhỏ đã tranh thủ chạy ra giúp:
“Đoàn trưởng Thẩm đâu?”
Trương Tân Diễm nhìn đống đồ bày khắp giường: “Sao con mua nhiều đồ quá vậy?”
Phương Hiểu Lạc ngồi xuống: “Thẩm Tranh mua cho con.”
Phương Thế Quân cũng tới xem thử: “Đoàn trưởng Thẩm cũng phóng khoáng với con thật, mua nhiều thế chắc tốn không ít tiền.”
Phương Hiểu Lạc lại lắc lắc tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Dù sao thì hôm nay chúng con cũng chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp mà.”
Trương Tân Diễm ngồi xuống, cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn thật to kia xem đi xem lại, cảm khái muôn vàn:
“Con gái của mẹ mới trở về chưa được mấy ngày đã lập gia đình.”
Trong lời nói không tránh được một chút thương cảm.
Trong mắt Phương Thế Quân cũng hiện lên chút phiền muộn.
Phương Hiểu Lạc ôm lấy cánh tay Trương Tân Diễm, mỉm cười nói với bà:
“Mẹ, hiện tại chúng ta sống trong thời đại mới rồi, huống gì quân khu cũng cách nhà chúng ta không xa, con có thể trở về bất cứ lúc nào, cha mẹ cũng có thể tới thăm con lúc nào cũng được, mẹ thấy đúng không?’
Trương Tân Diễm vỗ vỗ mu bàn tay Phương Hiểu Lạc: “Con nói đúng lắm.”
Phương Hiểu Lạc về trễ, Trương Tân Diễm đã nấu cơm xong xuôi rồi, chỉ chờ mấy người Phương Cường trở về là có thể ăn cơm.
Mà một bên khác, Từ Nhã Thu với Chu Ngạn Văn đã chụp ảnh cưới xong, nhưng cả hai đều khó chịu.
Khi bước ra khỏi tiệm chụp ảnh, hai người còn đang tranh cãi.
Chu Ngạn Văn tức giận vô cùng, chỉ cần nhìn thấy Từ Nhã Thu đã thấy khó chịu, cuối cùng không nén được tức giận, hắn ta còn đạp vào bụng Từ Nhã Thu.
Từ Nhã Thu có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, Chu Ngạn Văn còn có thể đánh cô ta. Vào lúc cô ta còn đang sững sờ, Chu Ngạn Văn đã để mặc cô ta ở đó rời đi một mình.
Từ Nhã Thu ôm bụng, chỉ thấy cả người đều đau nhức. Cô ta tức giận chửi bới Chu Ngạn Văn, nhưng Chu Ngạn Văn còn chẳng thèm quay đầu lại.
Cuối cùng cô ta chỉ có thể cố nén đau đớn trở về nhà.
Triệu Lệ Hồng đang nấu cơm, thấy Từ Nhã Thu ôm bụng, mặt mũi tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, bà ta vội vàng ném cái xẻng xào đồ ăn trong tay xuống, chạy nhanh tới:
“Nhã Thu, con bị sao vậy?”
Từ Nhã Thu vừa thấy Triệu Lệ Hồng đã không nhịn được nữa, ôm chầm lấy bà ta nức nở:
“Mẹ ơi, sao số con khổ quá mẹ ơi…”
Nghe thấy con gái khóc nức nở, cả Từ gia chạy vội ra.
Triệu Lệ Hồng với em gái Từ Nhã Thu là Từ Hiểu Tiệp dìu Từ Nhã Thu vào phòng khách.
Từ Nhã Thu cầm ly nước ấm trong tay, dùng giọng thút thít đứt quãng kể lại mọi chuyện, còn thuận thế trút hết sai lầm lên đầu Phương Hiểu Lạc.
“Ngạn Văn… Ngạn Văn hẹn con hôm nay đi chụp ảnh cưới, hết lần này tới lần khác Hiểu Lạc… Hiểu Lạc lại đi dụ dỗ Ngạn Văn, hại chúng con cãi nhau…”
“Mẹ, Hiểu Lạc đã về nhà cô ấy rồi, con cũng cách xa cô ấy rồi, sao cô ấy còn hận con tới vậy? Sao cứ nhất định phải khiến con không dễ chịu mới được vậy?”