Trên đường trở về, dựa vào vài câu nói qua lại mà Phương Hiểu Lạc biết được, thì ra Ngụy Diên mở nhà máy sản xuất đồ nội thất ở Giang Thành, cái nhà máy sản xuất đồ nội thất An Cư kia là do Ngụy Diên mở ra.
Nhà nước chỉ mới cho kinh doanh cá thể được mấy năm mà Ngụy Diên đã thành người có tài sản vạn đồng, đúng là tuổi trẻ tài cao.
Ngụy Diên cũng biết được tin mấy ngày nữa Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh sẽ tổ chức tiệc kết hôn, trong lòng thầm hạ quyết tâm, vào ngày Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh kết hôn, anh ấy nhất định phải dẫn cả gia đình tới chung vui.
Ngụy Diên đưa Phương Hiểu Lạc về thôn Hồng Hạc xong lại đưa Thẩm Tranh trở về quân khu, sau đó mới trở lại Giang Thành.
Vợ anh ấy Phùng Mẫn đang ngồi bên giường bệnh của con trai Ngụy Văn Bác.
“Bác Văn thế nào rồi?” Ngụy Diên cảm thấy con trai có vẻ rất mệt mỏi.
Phùng Mẫn trả lời: “Bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho thằng bé, không có vấn đề gì to tát, chỉ là bị sợ hãi quá độ thôi.”
Sợ hãi đương nhiên phải có, dù sao thằng bé cũng suýt mất mạng mà.
“Bác sĩ còn nói, may mà được sơ cứu kịp thời, nếu không chờ khi đưa tới bệnh viện, sợ là không thể cứu nổi.”
Phùng Mẫn nói xong còn thấy hoảng hốt. Nếu hôm nay bọn họ không gặp được hai vị ân nhân, sợ là con trai cô ấy đã mất mạng rồi.
Vừa nghĩ tới mình sẽ mất đi con trai, Phùng Mẫn lại cảm thấy không thể sống nổi.
Ngụy Diên nhìn con trai mình với ánh mắt lạnh lùng:
“Xem lần sau con còn dám ra bờ sông chơi không! Cha mẹ nói thế nào con cũng không chịu nghe, không biết nặng nhẹ, lúc nào cũng nghịch ngợm…!”
Ngụy Bác Văn rụt cổ lại không dám nói tiếng nào.
Phùng Mẫn cũng không cản chồng. Phải biết rằng, lần này cả hai vợ chồng bọn họ đều bị dọa sợ chết khiếp, phải răn dạy con trai một chút mới được.
Phùng Mẫn hỏi chồng: “Hai vị ân nhân kia đâu?”
“Anh đưa bọn họ về rồi mới tới đây.” Ngụy Diên nói:
“Đúng rồi, thứ bảy này hai vị ân nhân sẽ tổ chức hôn lễ, tới lúc đó chúng ta có thể mượn lý do này để tặng nhiều quà một chút, cả nhà chúng ta cùng tới chung vui đi.”
Phùng Mẫn nghe thấy vậy cũng rất vui vẻ, gật đầu đồng ý: “Nếu bọn họ kết hôn, vậy anh kêu nhân viên trong nhà máy tăng ca làm một bộ nội thất để tặng đi.”
Ngụy Diên gật đầu: “Vẫn là em suy nghĩ chu đáo, đúng là nên làm như vậy.”
Đột nhiên Phùng Mẫn như nghĩ tới điều gì:
“Đúng rồi, không phải Từ gia của nhà máy chế biến gỗ cũng phát thiệp mời cho anh, nói là thứ bảy này con gái nhà bọn họ cũng kết hôn à? Vậy phải làm thế nào đây?”
Ngụy Diên không quan tâm: “Anh là khách hàng lớn của bọn họ, anh chỉ cần tặng tiền mừng là được, có đi hay không quan trọng gì?”
“Cùng lắm thì anh không nhập hàng của nhà máy bọn họ nữa, đâu phải chỉ có một nhà máy của bọn họ chế biến gỗ đâu?”
Phùng Mẫn gật đầu: “Anh nói cũng đúng. Không có gì quan trọng bằng ân nhân đã cứu mạng con trai chúng ta.”