Chẳng bao lâu, xe cứu thương của bệnh viện cũng tới, có nhân viên y tế đưa đứa bé lên xe.

Cha mẹ đứa bé cuống quít cảm ơn Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh. Nhưng vì thời gian cấp bách, cha đứa bé chỉ có thể dặn mẹ đứa bé:

“Em đưa Bác Văn vào bệnh viện trước đi, anh phải cảm ơn ân nhân cứu mạng con chúng ta trước, chút nữa anh sẽ tới bệnh viện tìm hai mẹ con.”

“Tôi tên Ngụy Diên, không biết phải xưng hô với hai vị ân nhân như thế nào?”

Ngụy Diên vừa nhiệt tình lại vừa khách sáo.

“Tôi tên Phương Hiểu Lạc, … chồng tôi, Thẩm Tranh.”

Khi giới thiệu Thẩm Tranh, Phương Hiểu Lạc hơi dừng một chút. Nghĩ tới hôm nay hai người đã đi đăng ký kết hôn, cô giới thiệu anh là chồng cô cũng không sai.

Thẩm Tranh nghe được một tiếng “chồng” này, trong lòng chợt ấm hẳn lên.

Đúng, anh với Phương Hiểu Lạc đã đi đăng ký kết hôn, bọn họ là vợ chồng hợp pháp. Cô là vợ anh, bọn họ là người một nhà.

Ngụy Diên nói: “Nhà tôi ở ngay gần đây, quần áo của đồng chí Thẩm cũng ướt hết rồi, đồng chí Phương cũng khổ cực, không bằng hai đồng chí tới nhà tôi một lát, thuận tiện hay bộ quần áo luôn?”

Phương Hiểu Lạc vốn chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được. Cô nhìn Thẩm Tranh, thấy tóc anh bị nước sông làm ướt nhẹp, chiếc áo sơ mi càng dán chặt vào người, cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện.

Vừa rồi mãi cứu đứa bé không có thời gian chú ý, nhưng hiện tại nguy hiểm qua đi, Phương Hiểu Lạc không nhịn được mà nhìn anh nhiều thêm vài lần.

Trong lòng cô thầm hô to, vóc dáng của Thẩm Tranh đẹp quá đi!

Nếu anh dùng vóc dáng này trình diễn một vài cảnh trong phòng tắm…

Phương Hiểu Lạc giật mình, có phải cô có tiềm chất làm nữ tổng giám đốc bá đạo rồi không?

“Anh muốn đi không?” Phương Hiểu Lạc hỏi.

Thẩm Tranh lắc đầu, nói với Ngụy Diên: “Vừa lúc chúng tôi đi ngang qua bờ sông, cứu người là việc chúng tôi phải làm, không làm phiền đồng chí.”

Đối với Thẩm Tranh, đây chỉ là chuyện nhỏ, không tính là gì.

Nhưng Ngụy Diên nghe vậy lại hơi gấp gáp. Sao anh ấy có thể bỏ mặc ân nhân của mình như vậy?

Huống chi anh ấy chỉ mới biết tên ân nhân, còn chưa tìm hiểu cụ thể, tối thiểu cũng phải biết ân nhân của mình ở đâu mới được chứ.

“Hai vị ân nhân, hai vị định đi đâu? Tôi lái xe đưa hai vị trở về.”

Phương Hiểu Lạc đang ngồi dưới đất khoát khoát tay:

“Không cần không cần, chúng tôi đi xe đạp tới. Đồng chí mau tới bệnh viện thăm con đi, chúng tôi tự trở về được.”

Thấy Phương Hiểu Lạc muốn đứng dậy, Thẩm Tranh kéo cô một tay: “Vẫn còn đi được chứ?”

Đúng là Phương Hiểu Lạc cảm thấy rất mệt mỏi, khi đứng lên cũng không quá vững vàng. May mà có Thẩm Tranh đỡ cô, nếu không sợ là cô sẽ ngã xuống đất mất.

Ngụy Diên thấy cảnh này lại nói thêm: “Đồng chí Phương đã mệt vậy rồi, vẫn nên ngồi xe của tôi thì hơn, đạp xe quá cực khổ.”

Thẩm Tranh thấy Ngụy Diên nói cũng có lý, đồng ý luôn: “Vậy làm phiền đồng chí Ngụy rồi.”

Ngụy Diên vui vẻ hẳn: “Không phiền không phiền, là chuyện tôi nên làm.”

Anh ấy lái một chiếc xe tải nhỏ, vừa nhìn đã biết đây là loại xe dùng để chở hàng. Anh ấy bỏ cả hai chiếc xe đạp của bọn họ lên thùng xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play