Phương Hiểu Lạc còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Tranh nhảy xuống xe đạp rồi trực tiếp nhảy vào trong sông.

Cô cũng chạy theo Thẩm Tranh.

Trong lúc nhất thời, vô số người vây lại bên bờ sông.

“Có một quân nhân nhảy xuống rồi.”

“Đúng đúng, chắc chắn đứa bé kia không sao đâu.”

“Nhìn kìa, quân nhân kia bắt được đứa bé rồi.”

“Bơi về rồi, bơi về rồi!”

Xung quanh truyền tới tiếng la kích động của mọi người.

Phương Hiểu Lạc nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thẩm Tranh, rất sợ anh gặp phải nguy hiểm gì.

Mãi tới khi Thẩm Tranh đưa đứa bé kia lên bờ rồi, chính anh cũng đã bò lên, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Phương Hiểu Lạc chạy vội tới: “Thẩm Tranh, anh không sao chứ?”

Thẩm Tranh lau nước trên mặt: “Tôi không sao, nhưng đứa bé bất tỉnh rồi, mau đưa tới bệnh viện.”

Xung quanh có người hô lên: “Tôi đi tìm bác sĩ.”

Còn có người hô: “Tôi đi tìm xe.”

Mọi người vội vàng chạy đôn chạy đáo, mà Phương Hiểu Lạc thì ngồi xổm người xuống kiểm tra tình huống của đứa bé.

Đứa bé này chừng bảy tám tuổi, đã bị nước làm tắc nghẽn đường hô hấp, nhất định phải sơ cứu ngay. Nếu chỉ chờ bác sĩ tới, không biết có kịp hay không.

Tuy cô không phải bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng trước khi xuyên không cô đã đọc rất nhiều truyện, công ty còn thường xuyên tổ chức huấn luyện sơ cứu khẩn cấp.

“Mọi người tránh ra một chút.” Phương Hiểu Lạc nói xong lại đặt đứa bé kia nằm ngửa, hai tay đè lên ngực thằng bé ép mạnh mấy cái.

Người xung quanh không biết Phương Hiểu Lạc đang làm gì, bàn tán xôn xao.

“Cô gái kia đang làm gì vậy?”

“Chắc chắn là đang cứu người.”

“Làm vậy cũng được ư?”

“Trông đứa bé này giống như sắp không chịu nổi rồi, lỡ đứa bé bị gì thì sao?”

Cho dù đứa bé vẫn nằm im bất động nhưng Phương Hiểu Lạc cũng không từ bỏ. Chân cô tê rần, tay mỏi nhừ, đầu đầy mồ hôi.

Thẩm Tranh ngồi xổm xuống lau giọt mồ hôi trên trán giúp cô, đám người rối loạn tưng bừng, có người kêu khóc chen vào trong đám người, còn hô tên:

“Văn Bác, Văn Bác của mẹ!”

Một người phụ nữ chừng 30 tuổi ăn mặc rất thời thượng vừa thấy con mình đã muốn lao nhanh về phía trước, nhưng bị người đàn ông bên cạnh kéo lại.

“Hình như cô gái kia đang cứu con của chúng ta, em đừng tới lại thành cản trở.”

Mặt mũi người đàn ông túa đầy mồ hôi, trông như rất hoảng hốt. Khi nghe thấy tin con trai mình rơi xuống nước, hồn phách anh ấy đã bay lên mây, đây là chút lý trí cuối cùng còn sót lại của anh ấy.

Người phụ nữ khóc lóc nghẹn ngào, mắt nhìn chằm chằm con trai không chớp mắt.

Phương Hiểu Lạc ép lồng ngực một hồi lại bắt đầu hô hấp nhân tạo giúp thằng bé, còn lật ngược thằng bé lại.

Vào lúc tất cả mọi người đều cảm thấy cậu bé này hết cứu rồi, đột nhiên cậu bé hộc một ngụm nước ra, ngay sau đó là tiếng ho khan kịch liệt.

Thấy đứa bé đã tỉnh lại, cuối cùng Phương Hiểu Lạc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch ra đất.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, mọi người đều đang khen Phương Hiểu Lạc, nói bọn họ là anh hùng cứu người.

Cha mẹ đứa bé cũng vội vàng chạy tới xem con mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play