Bạch Du không ngốc đến mức nghĩ gã này dễ đối phó. Nhưng cô cũng tự tin, chỉ cần đấu chiêu đúng cách, chứng minh mình vô hại, thì sớm muộn gì cũng được thả ra… Ai ngờ, tên này bụng dạ đen tối còn hơn cô tưởng!

Bọn họ đập nát trạm sửa chữa của cô, vậy mà quay đầu lại… đòi tiền?!

Nếu là ngày thường, kiểu này cô tuyệt đối không nuốt nổi. Muốn chơi luật với cô à? Luật sư, cô sẽ gọi luật sư!

…Nói đùa thôi. Tài khoản giờ chỉ còn đúng ba phẩy sáu chín. Một xu cũng không có, đừng nói chi thuê nổi luật sư. Cô có muốn kiêu ngạo cũng không đủ vốn.

Thế là, Bạch Du quyết định… trực tiếp quỳ về mặt tinh thần.

> “Trưởng quan, ngài nói thẳng đi cho rồi —— quân cảnh các người rảnh rỗi tới mức vừa tra lý lịch tôi, vừa cho người điều tra trạm sửa chữa bé tẹo của tôi… Rốt cuộc muốn gì? Muốn biết cái gì? Cứ hỏi đi. Tôi biết gì nói nấy, không giấu nửa lời.”

Thẩm vấn quan rõ ràng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của cô. Hắn trầm ngâm một lát, thế mà không lập tức đáp lời.

Một lúc sau, hắn mới chậm rãi hỏi hai câu — kỳ quặc không kém gì toàn bộ cuộc thẩm vấn này:

> “Cô từng kiểm tra tinh thần lực chưa?”

> “Chưa.”

> “Lúc lớn lên, có bao giờ cô cảm thấy… bản thân có điểm gì đặc biệt?”

Bạch Du ngẫm hai giây:

> “Ý ngài là... đặc biệt xui xẻo hả?”

> “…”

Thẩm vấn quan không nhịn được khẽ thở dài. Sau đó, hắn hiện ra vẻ mặt hơi... vi diệu.

> “Cuối cùng, tôi có một yêu cầu.”

“Tôi muốn xem sau cổ cô một chút.”

> “Hả?”

Bạch Du tưởng mình nghe nhầm.

“Tôi là beta mà, cảnh sát.”

Yêu cầu “xem sau cổ” kiểu này, nếu là với Alpha hay Omega, thì chẳng khác nào quấy rối tình dục. Mà cô là beta — không có tuyến thể — nên yêu cầu này chỉ càng thêm kỳ cục, càng không thể giải thích nổi.

> “Xin lỗi.”

Thẩm vấn quan vẫn giữ vẻ mặt bình thản không chê vào đâu được.

“Chỉ là nhìn thôi. Sẽ không làm cô thấy đau hay khó chịu gì cả.”

Bạch Du nhíu mày, lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý — chủ yếu vì thái độ của hắn trông chẳng hề quan tâm cô có đồng ý hay không. Cô cũng không còn lựa chọn nào khác.

> “Vậy... tốt nhất ngài cẩn thận chút. Nếu không, tôi sẽ tố ngài tội lợi dụng thân phận công chức để quấy rối phạm nhân đấy, trưởng quan.”

Thẩm vấn quan không trả lời, chỉ dứt khoát tiến lại gần cô. Động tác lưu loát, hắn đeo vào tay một đôi găng mỏng màu trắng ngọc trai.

Hắn hơi cúi người xuống, giữ một khoảng cách lễ phép vừa đủ, nhưng sự tiếp cận đột ngột của người lạ vẫn khiến Bạch Du hơi cảnh giác. Một cảm giác lành lạnh, nhẹ như sương sớm, lướt qua sau cổ cô — như gió thoảng phất qua cánh hoa, mang theo chút ngứa nhè nhẹ.

Lúc này, cô mới nhận ra — thẩm vấn quan này, thật ra cũng biết cách quan tâm.

Nếu là ngón tay trần chạm vào da, chắc chắn cô sẽ cảm thấy bị xâm phạm. Nhưng qua một lớp găng tay, cảm giác đó được hóa giải phần nào, miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Hơn nữa, đúng là dân Đế Đô Tinh có khác, cả người hắn còn phảng phất một mùi nước hoa nhàn nhạt.

Đó là hương gỗ thông pha với cây bách, quẩn quanh trong hơi ẩm mù sương — như thể đang bước vào một khu rừng vào sáng sớm, mọi âm thanh, mọi mùi hương đều tan ra trong làn sương dịu nhẹ ấy.

...Nghe thôi đã thấy đắt tiền rồi!

Bạch Du thầm đánh giá trong đầu.

Vài giây sau, quá trình kiểm tra kết thúc. Thẩm vấn quan trở về chỗ ngồi, tháo găng tay, nhẹ nhàng gật đầu:

> “Cảm ơn cô đã phối hợp.”

Bạch Du thở phào:

> “Tôi có thể đi được chưa?”

Bồi thường gì đó thì cô không mong đợi nữa. Đối phương rõ ràng có mục đích khác khi nhắm vào cô — quân cảnh cáo già xảo quyệt, chẳng lẽ vì không muốn đền một chút tiền mà kéo cô vào tra xét từ gốc lên trời?

…Mà nói thật, cái thẩm vấn quan này có tật xấu gì thế? Thích sờ cổ beta à?

Giữa lúc Bạch Du đang tràn đầy khinh bỉ và nghi hoặc, thì thẩm vấn quan bình tĩnh nói:

> “Xin lỗi. Chúng tôi vẫn chưa thể để cô rời đi.”

Suýt nữa cô văng tục.

> “Các người cứ nhất quyết đợi tôi nộp tiền phạt mới chịu hả? Nói thật nhé, tài khoản tôi bây giờ còn đúng con số không tròn trĩnh! Muốn trả cũng phải đợi tôi ra tù cái đã... Mà giam tôi bây giờ còn có nghĩa lý gì chứ?”

> “Cô không cần quay lại phòng giam cũ.”

> “?”

Cô ngơ ngác nhìn hắn quay sang phía camera trên tường:

> “Chuẩn bị cho cô ấy một phòng giam đơn.”

> “…”

Ngươi... còn tử tế đến kỳ cục luôn á. Ta có nên cảm ơn ngươi không?

Bạch Du hiểu rõ — chuyện này chưa kết thúc. Và cô, nhân cơ hội hiếm hoi còn lại, quyết định đưa ra một yêu cầu:

> “Tôi có một người bạn, tên là Eri. Tôi muốn cô ấy được ở cùng tôi.”

> “Eri Browns, công nhân duy nhất của trạm bảo trì Bạch Ký. Tôi biết.”

Trước khi cô bị dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn, thẩm vấn quan nhẹ gật đầu:

“Chúng tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.-

Bạch Du được dẫn vào phòng giam riêng một cách… khá trịnh trọng.

Nửa giờ sau, Eri cũng trong trạng thái gần như mơ ngủ bị đẩy vào theo.

Mấy anh cảnh vệ còn chu đáo mang cho cô ấy chiếc áo khoác da đen. Mấy cái đinh tán bạc dưới ánh đèn lấp lánh, chói đến mức hai cô gái phải nheo mắt.

Rõ ràng có người ở đây… rất có tâm cải tạo lại phòng giam. Tường mới sơn, sàn gỗ bóng loáng, nội thất đầy đủ từ giường, tủ, bàn làm việc đến cả sofa đơn. Ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống, mang lại cảm giác đơn sơ nhưng sạch sẽ và thanh nhã — kiểu thẩm mỹ tối giản mà không lạnh lẽo.

Phòng giam G tinh mà cũng có tiêu chuẩn thế này á?

> “Chỗ này còn xịn hơn cả phòng trọ của tớ.”

Eri tròn mắt nhìn quanh, ngồi thử lên mép giường, chưa ngồi yên đã theo phản xạ chống tay ấn xuống nệm.

“Giường còn mềm nữa chứ!”

> “Chúng ta… xuyên qua dị không gian bằng trùng động rồi à?”

Eri nói như mơ màng.

> “Ai biết.”

Bạch Du thở dài, mặt chẳng buồn che giấu vẻ bực dọc.

“Không được bồi thường thì tất cả đều là hư vô.”

“Bên đó họ có hỏi gì cậu không?”

Eri hơi giật mình, như thể vừa nhớ ra điều gì:

> “Có. Họ chỉ hỏi mấy chuyện liên quan đến cậu thôi — từ lúc tụi mình quen nhau tới sinh hoạt hàng ngày.”

“Tớ cũng trả lời thật, vì giữa hai đứa mình đâu có gì cần giấu.”

Eri gãi gãi bên má, hơi ngượng ngùng:

> “Mà thật ra, vừa vào phòng thẩm vấn một lúc, tớ thấy... thẩm vấn quan hình như cũng không đáng sợ lắm.”

“Dù sao bọn họ từ Đế Đô Tinh tới làm việc cũng có quy tắc. Với người như tớ, lý lịch cũng sạch, họ không cần ép làm gì. Không lẽ từng chi tiết cũng phải xác minh đến tận đời sau?”

> “Vận khí cậu tốt thôi.”

Bạch Du hừ nhẹ, “Tớ thì gặp ngay một tên thẩm vấn quan biến thái. Nhất định đòi sờ... sau cổ. Cậu thấy có sợ không?”

Eri hít vào một hơi lạnh:

> “Sợ gì nữa — đấy là biến thái thật rồi chứ còn gì!”

Bạch Du lườm chằm chằm vào cái camera gắn trên tường, ánh mắt như muốn chém xuyên thấu qua ống kính.

> “Mà này, bọn họ tại sao cứ quanh đi quẩn lại toàn hỏi về tớ thế?”

Eri quay sang, ánh mắt đầy u oán — kiểu như đang hỏi:

“Cậu còn giấu tớ chuyện gì nữa đúng không?”

> “Tớ cũng muốn biết đây.”

Bạch Du chẳng thèm ngẩng lên, vừa nói vừa rút một cuốn sách từ trên bàn, lật lật vài trang. Giấy trắng như tuyết, cảm giác đắt tiền đến lạ.

Thời đại này mà còn sách in thì không dễ kiếm đâu. Người ta đã quen đọc mọi thứ qua màn hình. Muốn sách giấy tồn tại, cần phải có thị trường thật sự — mà G tinh thì rõ là không có nhu cầu đó. Sống ở đây lâu vậy, cô hiếm khi thấy nổi một quyển còn nguyên vẹn.

Bạch Du ngẫm nghĩ một chút. Vừa lúc cô định buông vài câu mang tính "chiêm nghiệm vĩ mô", thì…

> “—— Tớ đói.”

Eri: “……………”

Eri cúi đầu xuống, giọng u sầu:

> “Đừng nói nữa, tớ cũng đói. Từ sáng đến giờ chưa bỏ được gì vào bụng.”

> “Vậy cậu muốn ăn gì?”

Bạch Du hỏi.

> “Gì cũng được. Tớ không kén ăn.”

Eri đáp bằng giọng lạc quan pha chút buồn buồn.

Từ nhỏ đã từng đói đến mức phải gặm rác, lớn rồi còn kén ăn gì nữa?

> “À, vậy thì tớ muốn ăn sandwich phô mai sốt trắng, nướng giòn giòn. Nhân thêm dưa leo, không cần cà chua, nêm muối với tiêu vừa đủ. Uống kèm ly cà phê lạnh, thêm syrup phong.”

“Mâm bưng ra nhớ dùng đĩa sứ trắng viền vàng nha.”

Eri nhìn cô bằng ánh mắt kiểu: “Bà tỉnh lại giùm tôi với.”

> “Tiểu Du, tỉnh táo đi. Chúng ta đang ở trong phòng giam. Phòng giam đó!”

Nhưng rồi, mười lăm phút sau — cửa phòng mở ra.

Một khay thức ăn được đưa vào: sandwich phô mai sốt trắng đúng chuẩn, cà phê lạnh đi kèm. Tất cả được đặt trên đĩa sứ trắng viền hoa màu vàng nhạt, sáng bóng tinh tế.

Còn Eri... được phát một miếng bánh lòng trắng trứng khô khốc, kèm theo một chai nước tăng lực màu cam rực rỡ.

Eri: “???”

Bạch Du thì vẻ mặt hoàn toàn tự nhiên. Cô bình thản bưng khay lên, dùng giấy sáp gói sandwich lại, cắn một miếng — lớp bánh giòn xốp, mùi phô mai béo ngậy lan ra khắp khoang miệng. Đúng là thứ khiến tâm tình người ta dịu lại.

Thật là... kỳ quặc hết sức.

Bề ngoài thì nhã nhặn thong thả ăn uống, nhưng trong lòng Bạch Du đã bắt đầu tính toán — nhanh chóng, lạnh lùng, không sót một mắt xích nào.

> …Mấy người này, rõ ràng là nhắm thẳng vào cô mà tới.

---

Ở một đầu khác, phía sau lớp gương một chiều, người đàn ông từng thẩm vấn Bạch Du đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.

Bên cạnh hắn là một ông lão tóc đã hoa râm, dáng vẻ tuy lớn tuổi nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, ánh mắt sắc bén, tỉnh táo dị thường.

> “Cô ấy phát hiện ra chúng ta.”

Thẩm vấn quan trầm giọng nói.

> “Dĩ nhiên rồi. Con bé rất thông minh.”

Ánh mắt ông lão chưa từng rời khỏi hình ảnh Bạch Du trên màn hình. Giọng nói run nhẹ, mang theo một tia xúc động khó che giấu:

“Sao còn chưa đón tiểu thư về? Nó đã chịu đủ khổ rồi, chưa đủ sao?”

Đến cuối câu, giữa hai hàng lông mày ông lão hiện rõ sự giận dữ và sốt ruột bị đè nén.

> “Xin đừng nóng vội, ngài Cornell.”

Thẩm vấn quan liếc nhìn đồng hồ treo tường, giọng vẫn điềm tĩnh như trước:

“Kết quả xét nghiệm gene sẽ có trong vòng nửa tiếng nữa.”

Mẫu gene phục vụ cho đối chiếu đã được chuẩn bị từ ngay khoảnh khắc Bạch Du bị tạm giữ. Quá trình xét nghiệm vốn không phức tạp, lẽ ra đã phải có kết quả từ lâu.

Nhưng vì thân phận đặc biệt của cha mẹ cô, dữ liệu gene liên quan được cơ quan cấp cao kiểm soát nghiêm ngặt. Chỉ riêng việc xin phép đối chiếu thôi cũng phải qua nhiều tầng thủ tục phức tạp — khiến thời gian bị kéo dài đáng kể.

“Còn nghi ngờ gì nữa chứ? Nhìn gương mặt của con bé đi…”
Ông lão bất mãn lên tiếng, không chịu yếu thế.
“Trên đời này chẳng lẽ lại có sự trùng hợp đến mức ấy sao?”

“Chưa đến bước cuối cùng, bất kỳ ai cũng không được phép kết luận vội vàng.”
Thẩm vấn quan vẫn bình tĩnh đáp lời.
“Huống chi… cô ấy là một beta. Mọi quy trình cần được hoàn thành nghiêm túc, không để sót bất kỳ bước nào. Đó là điều tốt nhất cho cô ấy.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play