Huyện thừa vào trong một lúc lâu mới đi ra, theo sau là tên râu quai nón. Tên này khinh miệt và không có ý tốt nhìn mấy người Chu Văn An.
Trong khoảnh khắc, tâm tình Chu Văn An chìm xuống tận đáy vực.
Huyện thừa ngồi trên đài cao, vỗ kinh đường mộc, nói: "Tình hình cụ thể bản quan đã hiểu rõ ràng. Cái người kia, Nhị Lang nhà các ngươi đã chết trận, phân phối ruộng đất của hắn là hợp tình hợp lý. Hắn nếu đã chết thì không thể bái đường, nương tử này không được tính là gì, cứ như vậy đi, các ngươi mau mau về nhà."
"Con ta không chết! Bất luận thế nào, ruộng đất của con ta cũng không thể giao hết cho lão đại!" Hạ mẫu lên tiếng kêu, vẻ mặt hoảng sợ xen lẫn hy vọng nhìn huyện thừa, mong hắn có thể chủ trì công đạo.
Huyện thừa lén liếc tên râu quai nón, rồi quay lại ánh mắt nói: "Nếu nhi tử ngươi không chết, vậy hãy để hắn tới công đường đối chất. Đến lúc đó bản quan tự nhiên sẽ trả lại ruộng đất cho hắn. Nếu hắn không thể tới, thì tự nhiên chính là đã chết. Khế đất của các ngươi đã ký tên, không thay đổi được, tất cả về đi."
Chu Văn An nhìn thấy sự ngầm thông đồng giữa huyện thừa và tên râu quai nón. Hắn không tiếp tục làm ầm ĩ. Quan lại bao che cho nhau, hắn bây giờ mà làm loạn có khi còn bị đánh gậy.
Việc này nên bàn bạc kỹ hơn. Hắn không tin cái huyện Nhạn Môn to lớn như vậy, lại không có một vị thanh quan nào vì bá tánh mà làm việc.
Hắn nói nhỏ với Hạ mẫu, rồi đỡ Hạ mẫu đang nặng trĩu tâm tư rời đi.
Đám người vừa đi, huyện thừa liền bắt đầu trêu ghẹo tên râu quai nón, nói hắn làm việc quá bạo lực, còn bắt hắn phải dọn dẹp mớ hỗn độn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT