Chu Văn An thức dậy lúc hừng đông, từ sân sau mang ít củi vào bếp, nhóm lửa và chống cằm nhìn ngọn lửa bập bùng.

cậu vốn đang đi làm rất tốt, dù sếp có bóc lột sức lao động, nhưng cuộc sống hiện đại cũng khá ổn, được ăn ngon uống sướng, thỉnh thoảng đi du lịch. Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người. cậu gặp tai nạn xe cộ, tỉnh dậy đã thấy mình ở một quốc gia tên Nhạn Quốc – cái tên mà cậu chưa từng nghe thấy trong lịch sử.

Tiếng cửa bếp cọt kẹt mở, Chu Văn An biết đó là "bà mẹ chồng" của cơ thể này.

"Văn An, dậy sớm vậy con? Sao không ngủ thêm chút nữa? Thằng Minh Nhi cũng vậy, mười ba, mười bốn tuổi đầu rồi mà không biết giúp tẩu tẩu làm chút việc."

Nói rồi, Hạ mẫu liền ngồi xổm xuống giúp Chu Văn An thêm củi, nhìn thấy nước trong nồi đã sôi, bà đi đến cái tủ bên cạnh lấy nồi cháo còn dư tối qua, cho vào xửng hấp để hâm nóng. Đây là bữa sáng của cả nhà, bát cháo loãng đến mức không thể loãng hơn được nữa.

Chu Văn An không biết mình may mắn hay bất hạnh. Tai nạn xe cộ, xuyên vào thân xác người khác để tiếp tục sống. Bất hạnh là cái thế giới và thân phận mà cậu xuyên vào khiến cậu có cảm giác vô cùng vô ngữ.

Cơ thể mà cậu xuyên vào vốn cũng tên là Chu Văn An, 18 tuổi. Theo cách nói của thế giới này, câu đã trưởng thành, có thể "gả chồng."

Thế giới này thật kỳ lạ, chia làm ba giới tính: nam nhân, nữ nhân, và ca nhi. Ca nhi trông giống nam nhân bình thường, chẳng qua hình thể thon dài và yếu ớt hơn, sức lực cũng nhỏ hơn nam nhân.

Ca nhi có một nốt ruồi đỏ giữa lông mày, không thể tẩy đi được, đó là biểu tượng thân phận. Ca nhi có thể ở bên nam nhân, cũng có thể ở bên nữ nhân, tương đương với một nửa đứa con trai.

Thế giới nứt toác này, thiết lập nứt toác này, Chu Văn An nghi ngờ mình có phải đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết có thiết lập kỳ lạ nào đó không?

cậu, một thanh niên tốt bụng, trụ cột tương lai của đất nước, lại xuyên thành một ca nhi yếu ớt, không gánh nổi, không vác nổi.

Càng kỳ lạ hơn là cậu còn phải gả chồng.

Và tiếp theo còn kỳ lạ hơn nữa, chồng câu là một binh lính đã ch·ết trận.

cậu đến để xung hỉ.

cậu thậm chí còn chưa từng gặp mặt chồng, đã phải làm góa phụ, chăm sóc mẹ chồng và em chồng.

Theo lời mẹ chồng của cơ thể này, nguyên chủ bị cảm nhiễm phong hàn, sau khi hôn mê thì họ không có tiền chữa trị, sau này không ngờ lại kỳ tích tỉnh lại.

Không sai, cậu, một thanh niên tốt bụng này, đã thay thế nguyên chủ, trở thành tiểu quả phụ.

Chu Văn An đã xuyên tới mấy ngày, cũng đã hiểu đại khái về gia đình này. Mẹ chồng, Hạ Khanh, cũng đã mất chồng vài năm trước, một mình nuôi ba người con trai. Con trai cả đã ra ở riêng, con trai thứ hai bị bắt đi sung quân, đến nay không có tin tức, nghe nói là ch·ết trận. Con trai thứ ba còn chưa lớn, năm nay 13 tuổi.

Bà dùng 15 lạng bạc làm sính lễ cưới nguyên chủ về để xung hỉ cho con trai thứ hai, hy vọng con trai có thể nhanh chóng trở về nhà. 15 lạng bạc này gần như là toàn bộ số tiền tích trữ của gia đình, bởi vậy hiện tại nghèo rớt mồng tơi.

Đứa con trai út, Giang Minh, vừa vào bếp liền bị mẹ trách móc một trận, nói cái gì mà lớn thế này rồi mà không biết giúp đỡ tẩu tẩu.

Giang Minh với khuôn mặt đen nhẻm vì phơi nắng mang vài phần bẫn bối, lén nhìn Chu Văn An, có chút câu nệ, rụt rè, cúi đầu lí nhí nói câu: "Nhị tẩu, ngày mai em sẽ dậy sớm hơn giúp tẩu," rồi ngồi vào bàn ăn.

Mặt Chu Văn An vặn vẹo trong khoảnh khắc. Mấy ngày nay ngày nào cũng bị gọi là tẩu tử, khiến cậu thật sự bất đắc dĩ. Nhưng khả năng thích nghi của cậu vẫn rất mạnh, bị gọi là tẩu tử cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

Cái tên chồng bỏ đi kia không ở đây, còn tự tại hơn chút.

Ba người ngồi xuống ăn cháo. Hạ mẫu nhìn bát cháo chẳng có mấy hạt gạo, lông mày mảnh khẽ nhíu lại, thở dài nói: "Văn An, con đừng chê nhà ta nghèo. Chờ thêm một hai tháng đầu xuân, sẽ có người thuê ruộng tốt của nhà ta, ít nhất có thể bán mười mấy lạng bạc, đủ cho ba mẹ con ta ăn cả năm nay."

Chu Văn An lắc đầu. Thực ra mấy ngày nay cậu cảm thấy mẹ con họ đối xử với cậu không tệ. Thời cổ đại, con dâu thường phải trải qua cảnh bị mẹ chồng hành hạ, đó là một kiểu cấp bậc giai cấp tàn khốc. Hạ mẫu lại khác, đối với cậu hết mực yêu thương, em chồng cũng rất tôn kính cậu , khiến cảm giác khó chịu của cậu giảm đi không ít.

Giang Minh ăn xong cháo vẫn cảm thấy hơi đói, lại múc thêm một bát. Cậu nhìn bát cháo, mếu máo: "Nếu nhị ca ở đây thì tốt quá, huynh ấy biết săn bắn, còn biết làm ruộng, cái gì cũng biết. Huynh ấy nhất định sẽ săn được rất nhiều rất nhiều thịt cho chúng ta."

Nghĩ đến thịt, Giang Minh càng thèm, ăn cháo cũng nuốt chửng, trên mặt tràn đầy khát khao, kính nể và mong đợi, dường như giây tiếp theo nhị ca cậu sẽ lập tức mang về rất nhiều thịt.

Hạ mẫu nghe vậy mỉm cười, như thể cũng nhớ đến những điều tốt đẹp của con trai thứ hai, trên mặt tràn đầy kiêu hãnh, nói: "Đúng vậy, Ngôn Nhi biết nhiều lắm, đó là nam nhi nổi tiếng nhất khắp làng trên xóm dưới của chúng ta. Lớn lên tuấn tú, rắn rỏi, lúc đó bao nhiêu người giẫm nát cửa nhà ta đấy."

Giang Minh lập tức phụ họa, hai mẹ con liền bắt đầu kể về những chiến tích anh hùng của anh ta. Nói một lát, tâm trạng Giang Minh lại chùng xuống, lẩm bẩm không biết nhị ca bao giờ mới về.

Hai mẹ con lại chìm vào bầu không khí u buồn. Hạ mẫu cười gượng đẩy khóe miệng nói với Chu Văn An: "Con đừng sợ, Ngôn Nhi không chừng một thời gian nữa sẽ trở về. Khi đó con sẽ được hưởng phúc, thằng bé là loại người yêu thương phu lang lắm đấy."

Chu Văn An không nói gì, sợ nói sai lại đổ thêm dầu vào lửa. cậu kế thừa một phần ký ức của nguyên chủ, nghe nói người chồng được gọi là này bị cưỡng ép đi lính, hai năm không có tin tức. Người khác đều nói anh ta đã ch·ết, chỉ có mẹ anh ta không tin.

Người bái đường với anh vẫn là một con gà trống nữa chứ…

Khi Hạ mẫu dọn dẹp bàn ăn sau bữa, ngoài phòng truyền đến tiếng la.

"Nương, Minh Nhi, chúng ta đến thăm mọi người!"

Nghe tiếng động này, Hạ mẫu không vui mà còn giận, hung hăng quẳng chén đũa xuống, "Hai cái đồ mất lương tâm này đến làm gì?! Minh Nhi, đi! Đuổi chúng ra ngoài, đừng để ta nhìn thấy mặt chúng."

Giang Minh đứng dậy lấy hết can đảm chạy ra, nhưng chưa kịp làm gì thì hai người kia đã đẩy Giang Minh ra, trực tiếp xông vào phòng, cứ thế đứng chắn ở cửa, không kiêng nể gì mà nhìn quét xung quanh.

Người đến là một nam một nữ, người phụ nữ khoác một cái rổ trong khuỷu tay, nhìn thấy Chu Văn An thì mắt sáng rực lên một chút, sau đó nhiệt tình chạy tới giữ chặt tay Chu Văn An.

"Ôi chao chao đây là nhị đệ phu phải không, ta là đại tẩu của cậu, ta tên là Triệu Thu, hai chị em dâu chúng ta lần đầu gặp mặt này. Này không phải mấy ngày nay không rảnh nên không đến thăm cậu, cậu xem đây là đồ ta chuẩn bị cho cậu, coi như lễ thành hôn của cậu, cũng đừng trách đại tẩu lúc trước không đến nha. Nói thật nha, đại tẩu cũng muốn đến lắm chứ, nhưng mà nương nàng không cho đó, ngươi nói xem cũng không thể trách chúng ta phải không. nên nhận lấy đi, mau cầm lấy."

Triệu Thu cường ngạnh nhét cái rổ vào tay Chu Văn An, sau đó lại đi sờ đầu Giang Minh, bị Giang Minh né tránh. Trong mắt nàng lóe lên một tia tức giận, nhưng lại cười xòa, nói: "Ôi chao. Minh Nhi lại cao lớn rồi, cũng đã một thời gian không gặp, sao gặp đại tẩu mà còn xa lạ thế?"

Hạ mẫu lạnh lùng nhìn Triệu Thu với vẻ mặt nhiệt tình đó, quay mặt đi không nhìn nàng, ngược lại nhìn về phía con trai cả trầm mặc ít nói, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi đến làm gì?"

Giang Ngũ không nói gì, ngược lại Triệu Thu vội vã trả lời: "Nương, con và Đại Lang đến thăm mọi người, sau khi Nhị Lang không còn, không ai chăm sóc mẹ con góa phụ của mọi người, Đại Lang phải cố gắng nhiều hơn nữa."

"Mẹ nói bậy! Nhị ca con không ch·ết!" Giang Minh nhảy dựng lên.

"Hừ, không ch·ết? Không ch·ết sao không trở về?" Có lẽ là giả vờ nhiệt tình không diễn tiếp được, hoặc có lẽ là bị đứa bé tranh luận, Triệu Thu trên mặt không kìm được, cuối cùng không giả vờ nữa, lập tức khôi phục bộ mặt thật.

Nàng ta hùng hổ chống nạnh, tiếp tục nhìn quét ba người trước mặt.

Mặt Triệu Thu treo lên vẻ chế giễu, miệng lưỡi như tẩm độc: "Giang Ngôn không chừng đã ch·ết từ lâu rồi, hai năm rồi xương cốt bột phấn cũng nên thối rữa cả rồi, cũng chỉ có hai mẹ con các người không tin, đi ra ngoài hỏi thăm ai mà không biết Giang Nhị Lang hai năm không tin tức, chắc chắn đã ch·ết rồi. Các người còn giữ cái thứ kính nể gì, còn cưới phu lang làm gì? Ai mà không biết phu lang này tương đương là bị cha hắn bán đi? Ai dám gả cho người ch·ết chứ? Tôi thấy các người lăn lộn phu lang làm gì, đem tiền cho tôi và Đại Lang đi, còn có thể cho các người có cơm ăn đấy."

Hạ mẫu vốn không giỏi nói chuyện, bà bị lời nói của Triệu Thu làm cho run rẩy, cơ thể ngả về sau, được Giang Minh đỡ lấy, bà ôm lấy ngực mình.

Giang Ngũ giữ chặt Triệu Thu, ngăn không cho nàng ta nói tiếp, trầm ngâm mà nặng nề nói với Hạ mẫu và Chu Văn An: "Nương, đệ phu, hôm nay chúng con đến là muốn bàn bạc chuyện thuê ruộng tốt của mọi người."

Triệu Thu dường như không hài lòng khi chồng ngăn cản, gạt tay anh ta ra, nói: "Trong tay các người còn có mười mẫu ruộng đúng không, cho chúng con thuê đi, chúng con trước cho các người hai lạng bạc, chờ chúng con dư dả sẽ tiếp tế thêm cho các người."

Hạ mẫu dường như vẫn chưa hoàn hồn, lời nói đâm chọc vào tim của con dâu cả, sự thật về việc con trai thứ hai không có tin tức đã đả kích bà. Bà vốn không phải là người nổi bật, tranh cãi với người khác là điều tuyệt đối không làm được, bình thường tính tình ôn hòa, làm sao có thể là đối thủ của Triệu Thu.

Trong khoảnh khắc, mọi cảm xúc ùa vào lòng, khiến bà thêm phần đau khổ. Bà ôm lấy trái tim, cảm xúc có chút bi thương, nói với con trai cả: "Ngũ Nhi, nhiều năm như vậy, nương vẫn luôn không thể buông bỏ cái ch·ết của cha con, ông ấy còn trẻ như vậy mà đã buông tay đi rồi. Nương có khi nằm mơ đều thấy cha con bị con làm tức ch·ết mà thổ huyết, nương không cầu cha con sống lại, chỉ cầu cuộc sống bình yên, không bị người khác chèn ép. Mấy năm trước Ngôn Nhi bảo vệ chúng ta chu toàn, nhưng chỉ mới hai năm, Ngôn Nhi không có tin tức, không ai bảo vệ chúng ta. Giờ đây, con cũng đến chèn ép chúng ta sao? Mang theo cái người đàn bà đanh đá này? Người ngoài còn sẽ đáng thương chúng ta cô nhi quả phụ, nhưng con thì sao? Con táng tận lương tâm như vậy, đến lúc đó trên đường hoàng tuyền còn mặt mũi nào mà đi gặp cha con sao?"

Giang Ngũ nghe xong cũng không biết nói gì, trầm mặc nửa khắc, Triệu Thu lại lập tức nhảy ra kêu: "Mẹ nói bậy bạ gì đó?! Giang lão nhân là tự mình thổ huyết ch·ết, liên quan gì đến chúng con?! Cái đó muốn trách thì cũng nên trách Giang Minh, không trách đến đầu chúng con. Không vô nghĩa với các người nữa, các người có hai mẫu ruộng, Giang Ngôn tám mẫu, nhất định phải cho chúng tôi thuê! Không cho chúng tôi thuê thì làm sao các người ăn hết mà gói mang đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play