⁵
Khác với sự xa hoa lộng lẫy ở những nơi khác, thư phòng lại mang một vẻ đẹp thanh tao, tao nhã riêng.
Ở giữa phòng, bếp than trong lò hương cháy rực, trong bình lưu ly màu xanh biếc cắm một cành hồng mai, lan tỏa hương thơm khắp nơi.
Đập vào mắt ta là một chiếc bàn lớn. Bên trái chất đầy tấu chương, bên phải lại đặt một quyển sách, chính là "Thủy Mỹ Kim Thiếp".
Ta không chờ nổi liền ngồi xuống, vừa định lật xem thì Thịnh Lan Đình cũng ngồi xuống bên cạnh.
Ta ngẩn người.
Hắn lại ngược lại cười hỏi ta:
“Vương phi không phải muốn đọc sách sao?”
Dứt lời, hắn không để ý đến ta nữa, bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Nói cũng kỳ lạ, thường ngày khi đọc sách, ta luôn có thể bỏ ngoài tai mọi chuyện.
Nhưng giờ phút này, ta lại không sao tĩnh tâm được.
Ngay cả bộ thư pháp ta hằng mong muốn cũng không còn hấp dẫn.
Thậm chí ta luôn vô thức dùng khóe mắt liếc nhìn hắn.
Ta bị làm sao vậy?
Không thể phủ nhận, dáng vẻ của Thịnh Lan Đình khi nghiêm túc thật khiến người ta khó rời mắt.
Gương mặt lạnh lùng ngày thường giờ tràn ngập sự nghiêm túc và tĩnh lặng. Có khi thấy hắn nhíu mày suy nghĩ như gặp phải vấn đề khó, ta cũng bất giác nhíu mày theo.
Đột nhiên hắn quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, cực kỳ ngượng ngùng.
Hắn cười nhạt:
“Vương phi đang lén nhìn ta? Sao thế, thích phu quân rồi à?”
A a a a a!
Ta sụp đổ!
Lại thêm cái quái gì mà phu quân nữa đây!
Ta cố gắng thương lượng với hắn:
“Chúng ta có thể không nhắc đến Vương phi và phu quân không? Dù sao, chúng ta đều là nam nhân!”
Hắn hơi trầm ngâm, chớp chớp mắt: “Được thôi, vậy ta sẽ gọi ngươi là Tử Chiêu, còn ngươi gọi ta là ca ca, thế nào?”
Tử Chiêu là tên tự của ta, hắn gọi cũng không sao. Còn về ca ca…
Ta cũng có vài bằng hữu thân thiết, bình thường cũng hay xưng huynh gọi đệ, nhưng nếu là gọi Thịnh Lan Đình là ca ca... lại thấy ngượng ngùng khó mở lời. Cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Ta ấp úng: "Đúng rồi, rốt cuộc ngươi... vì sao lại... cưới ta?
Hắn ghé sát vào ta, dừng lại ở khoảng cách chỉ vài tấc. Ánh mắt hắn tràn ngập nhu tình tựa như muốn hòa tan ta.
“Tử Chiêu, vì ta yêu ngươi.”
Lời này quá mức chấn động, khiến ta nhất thời không biết nên đáp gì tiếp. Trái tim càng đập nhanh đến loạn xạ.
Hắn cười nhẹ, rồi chuyển chủ đề, đẩy đống tấu chương trước mặt về phía ta:
“Tử Chiêu, nếu không có việc gì thì hãy giúp ta chép lại văn thư đi. Chữ của ngươi nổi danh khắp kinh thành, cũng để ta được dịp chiêm ngưỡng.”
Ta định từ chối, dù sao ta chỉ là thứ dân, không được tham gia chính sự.
Hắn lại nói:
“Giờ ngươi đã là người của Nhiếp chính vương phủ, cũng nên học hỏi một chút. Huống chi, ngươi không phải luôn muốn thi đỗ công danh sao?”
Ta ngẩn người lần nữa.
Hắn dường như luôn hiểu được suy nghĩ của ta.
Đúng vậy, ta một lòng muốn vào triều làm quan, không chỉ vì yêu thích đọc sách, mà còn để rời khỏi Thẩm phủ.
Ta hận nhà họ Thẩm, hận họ đã hại chết di nương, hận họ đã bạc đãi, ngược đãi ta và tiểu muội. Chỉ khi công thành danh toại, ta mới có thể mang theo tiểu muội rời đi. Mới có thể cứu nàng khỏi khổ ải, bảo vệ nàng một đời vô ưu.
Vì thế ta đồng ý chép lại văn thư.
Không hiểu sao, ta bắt đầu thấy Thịnh Lan Đình cũng thuận mắt hơn.
Ta còn mơ hồ nhận ra, ánh mắt của hắn thường vô tình hay cố ý đặt trên người ta.
Thời gian dần trôi qua, ta cũng dần quen với điều đó.
Thậm chí, khi hắn không nhìn ta thì ta lại có chút mong chờ.
Ta kinh ngạc với sự thay đổi của chính mình.
Đang ngẩn ngơ, hắn đột nhiên nắm lấy tay ta, chăm chú nhìn vào mắt ta: “Tử Chiêu, ngày sau ngươi sẽ về nhà thăm phụ mẫu, sẽ làm chủ cho ngươi, sau này sẽ không ai dám bắt nạt ngươi nữa.”
Chính vào khoảnh khắc này, tim ta lại đập thình thịch.
Và lần nữa, ta quên rút tay mình ra khỏi tay hắn.
⁶
Trước cửa Thẩm phủ, ta và Thịnh Lan Đình vừa xuống xe ngựa, đã thấy phụ thân cung kính chờ sẵn. Hắn ta vẻ mặt nịnh nọt: “Hạ quan bái kiến Vương gia, ngài có thể...”
Thế nhưng Thịnh Lan Đình căn bản không nghe, lập tức đi thẳng qua hắn ta, chẳng buồn liếc nhìn một cái.
Gương mặt hắn ta lúc đó khó coi vô cùng. Trong lòng ta cảm thấy vô cùng hả hê.
Tại tiền sảnh, Thịnh Lan Đình ngồi ở vị trí chủ tọa, phụ thân vừa định kéo ta sang dò hỏi tình hình thì đã bị hắn chặn lại:
"Tử Chiêu và muội muội đã lâu không gặp, chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói, mau đi đi."
Trong lòng tôi vô cùng cảm kích hắn. Phụ thân còn định nói gì nữa, nhưng một ánh mắt của Thịnh Lan Đình đã khiến hắn không dám động đậy.
Tại tiểu viện phía Tây, muội muội chạy tới ôm chặt lấy ta, nước mắt rơi không ngừng.
Ta an ủi nàng rất lâu mới khiến nàng bình tĩnh lại, nhưng thời gian không còn sớm nên ta đành miễn cưỡng rời đi.
Đi đến cửa sảnh ngoài, tôi nghe thấy bên trong đang nói chuyện.
Thẩm Từ Tự, chuyện ngươi trước đây muốn gả Tử Chiêu cho Vương Tiến, bổn vương có thể không truy cứu, nhưng nếu ngươi còn dám lợi dụng Tử Chiêu lần nữa, bổn vương ngay lập tức giết ngươi, nghe rõ chưa?"
"Là, là, là hạ quan không dám nữa."
“Muội muội của Tử Chiêu, bổn vương cũng sẽ đưa đi. Còn về mẫu thân của Tử Chiêu...”
Giọng của Ngụy Lan Đình dừng lại một chút.
“Thẩm phu nhân, cái chết của mẫu thân Tử Chiêu là do ngươi gây ra. Có câu mạng đền mạng, bổn vương niệm tình ngươi tuổi đã cao, nên chỉ phạt đánh ba mươi trượng!”
Đích mẫu hét lớn:
“Vương gia tha mạng, ta biết sai rồi, xin ngài tha mạng!”
Nhưng bà ta vẫn bị kéo ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết vang khắp Thẩm phủ.
Ngụy Lan Đình lại nói: “Tử Chiêu khi nhỏ từng bị đẩy vào hồ băng, suýt chút nữa mất đi đôi chân. Thẩm Tư Hám, vậy hãy để ngươi trả một đôi chân để tạ tội với đệ đệ của ngươi đi?”
Chỉ nghe thấy tiếng "bịch" khi ai đó quỳ xuống.
Phụ thân quỳ lạy van xin:
“Vương gia, hạ quan cầu xin ngài, Tư Khảm là con trai trưởng của Thẩm gia, nếu nó mất đi đôi chân thì sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người khác?”
Thịnh Lan Đình giận dữ: “Sao? Ngươi là muốn gặp người hay muốn mạng đây?”
Phụ thân cuối cùng cũng phục lạy xuống: “Hạ quan hiểu rồi.”
Ta lặng lẽ nghe hết mọi chuyện, trong lòng vừa thất vọng lại vừa cảm động.
Hóa ra, phụ thân nuôi dưỡng ta đến lớn chỉ để đưa ta cho kẻ khác.
Vương Tiến là Lễ Bộ Thượng Thư, trong phủ thiếp nam thiếp nữ đông đảo, không ai là không bị hắn hành hạ đến chết.
Phụ thân vì lấy lòng hắn, thế mà căn bản không quan tâm sống chết của ta.
Mà Thịnh Lan Đình sở dĩ cưới ta, chính là vì để ta thoát khỏi kiếp nạn.
Là hắn cứu vớt cả cuộc đời ta.
Cũng là hắn thay ta làm chủ, từng bước trả thù cho ta.
Ta chỉ cảm thấy đôi mắt cay cay, rõ ràng nam nhi không thể rơi lệ, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Thì ra, ta đã hiểu lầm hắn.
Khi Thịnh Lan Đình bước ra, vừa lúc nhìn thấy tôi đang lệ nóng doanh tròng. Hắn khẽ cười rồi đưa tay lau nước mắt cho ta. Rồi sau đó kéo tay tôi: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
⁷
Trên đường trở về, ta đang định bày tỏ lòng cảm kích với hắn, xe ngựa đột nhiên dừng lại, ngay sau đó tiếng đánh nhau truyền đến.
“Vương gia không xong rồi, có thích khách!”
Ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng kinh hãi không thôi.
Thịnh Lan Đình nắm chặt tay ta, vẻ mặt kiên định: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Mái xe ngựa nhanh chóng bị hất tung, tùy tùng của Vương phủ đang cùng bọn thích khách bịt mặt lâm vào chiến đấu kịch liệt.
Đúng lúc đó, từng mũi tên sắc bén từ trên trời giáng xuống.
Thịnh Lan Đình lập tức chắn trước người ta, rút trường kiếm chống đỡ nhưng mũi tên quá nhiều, căn bản không kịp lo liệu. Không lâu sau, vai và đùi hắn đã bị mũi tên nhọn đâm trúng. Y phục đều bị nhuộm đỏ tươi.
Thế nhưng, hắn vẫn nghiến răng chịu đựng không để bản thân gục ngã, đôi mắt đỏ ngầu, cố hết sức bảo vệ ta.
“Tử Chiêu, ta nhất định sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”
Hốc mắt ta lại một lần nữa đỏ hoe.
Tên ngốc này.
May mắn thay, bọn thích khách đều bị giết chết. Khoảnh khắc chúng ngã xuống đất, Thịnh Lan Đình rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, ngã gục. Tôi tê tâm liệt phế kêu to: “Người đâu! Cứu mạng! Cứu mạng!”
Trong Vương phủ, khi thái y đến, Thịnh Lan Đình đã hôn mê sâu. Từng chậu máu loãng không ngừng được mang ra ngoài, khiến người ta thực sự lo lắng.
Ta cứ đứng chờ ngoài cửa, trong lòng như vạn con mãnh thú đang cắn xé, đau đến khó thở. Ta không muốn hắn chết…Ta muốn hắn sống, còn phải sống thật tốt.
Thái y bước ra, thở dài một tiếng: “Bẩm Vương phi, trên đầu mũi tên có tẩm kịch độc. Độc đã thấm sâu vào phổi, tuy hạ quan đã dùng thuốc tạm thời khống chế, nhưng liệu có qua được cửa ải này hay không thì phải xem ý trời."
“Chỉ cần vương gia vượt qua thì mọi chuyện đều sẽ có hy vọng.”
Ta đẩy cửa bước vào, từng bước một đi về phía hắn. Trên giường, Thịnh Lan Đình sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh, đâu còn dáng vẻ khí phách hăng hái như trước nữa?
Ta đột nhiên rất hối hận, vì đã không nói lời cảm ơn hắn một cách tử tế. Càng không đối xử tốt với hắn hơn.
Vương quản gia bưng bát thuốc đã sắc xong vào. Ta kiên quyết muốn tự mình đút cho hắn. Nhưng cứ một muỗng một muỗng đưa vào miệng hắn, thuốc đều chảy ra ngoài, căn bản không nuốt xuống được.
Cuối cùng, ta cũng hạ quyết tâm, ngậm một ngụm thuốc rồi trực tiếp truyền sang miệng hắn.
Hết lần này đến lần khác, cho đến khi cả bát thuốc đều được uống hết.
Ta nhìn hắn, khẽ thì thầm:
“Thịnh Lan Đình, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ ngoan ngoãn làm Vương phi của ngươi.”
⁸
Nửa tháng trôi qua, Thịnh Lan Đình vẫn không tỉnh lại. Ta mỗi ngày đều đút thuốc, thay quần áo, lau mình cho hắn. Trước đây ta từng cảm thấy xấu hổ khi làm những việc này với tư cách là một nam tử, nhưng giờ đây, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ta làm không biết mệt.
Trong kinh thành đã sớm lời đồn đại sôi nổi. Phần lớn là nói Nhiếp Chính Vương bị thương nặng, e rằng không sống được bao lâu. E rằng cục diện triều đình sắp thay đổi.
Rất nhiều quan viên không chịu nổi đã đến thăm dò tin tức, nhưng đều bị ta chặn lại ngoài cửa. Ta kiên quyết khẳng định với bên ngoài rằng, thân thể Nhiếp chính vương không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.
Nhưng ta không ngờ rằng Hoàng thượng sẽ đích thân đến.
Hiện giờ, Hoàng thượng mới mười bảy tuổi, ánh mắt vẫn mang theo nét ngây thơ đặc trưng của thiếu niên, trong sáng và ôn hòa.
Khi nhìn thấy ta, đôi mắt của cậu ta sáng lên, sau đó mỉm cười chào:
“Hoàng thẩm, người khỏe chứ.”
Không biết vì sao, lần này.
Ta thế mà lại cảm thấy, từ “Hoàng thẩm” nghe khá êm tai.
Hắn cười hiền: “Hoàng thẩm thật sự là mặt như ngọc quan, chi lan ngọc thụ, hoàng thúc thật có phúc khí!”
Dừng một chút, thần sắc hắn lại đột nhiên bi thương: “Đúng rồi, hoàng thúc thế nào rồi, trẫm muốn vào xem?”
Tôi dẫn hắn vào, nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng đế, tôi chỉ chờ ngoài cửa. Không lâu sau, hắn liền đi ra, đôi mắt hồng hồng.
Chắc là đã khóc.
Hắn nghẹn ngào dặn dò ta: “Nếu hoàng thúc tỉnh lại thì hoàng thẩm nhất định phải báo cho trẫm biết ngay. Những ngày qua, trẫm luôn cầu nguyện cho hoàng thúc, chỉ mong người vượt qua được."
“Nếu như... trẫm chắc chắn sẽ tự mình chịu tang, để an ủi vong hồn.”
Ta nhìn bóng dáng hắn rời đi, khóe môi khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo.
⁹
Lại hơn mười ngày trôi qua, ngay cả thái y cũng đành bất lực.
“Vương phi, người nên chuẩn bị sẵn tinh thần. Chỉ e rằng vương gia không thể tỉnh lại được nữa..."
Nhưng ta không tin.
Thịnh Lan Đình làm sao có thể chết được?
Ta nổi trận lôi đình:
“Đúng là ăn nói hồ đồ! Nếu ngươi không cứu được hắn, cả nhà ngươi sẽ phải chôn cùng!”
(=)) câu nói quen thuộc)
Thời gian qua, ta đã tiếp quản toàn bộ Vương phủ, với những thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng còn là Vân Hiên công tử nhu nhược trước đây.
Thái y sợ hãi đến cực điểm, run rẩy lui xuống, lập tức đi kê đơn thuốc mới.
Nhưng khi ông ta vừa rời đi, chân ta cũng không còn trụ vững được nữa.
Ta tự nhủ với bản thân, Thịnh Lan Đình nhất định sẽ tỉnh lại.
Tối đó, ta như cũ tự mình đút thuốc, sau khi đút xong, lại cẩn thận đắp chăn cho Thịnh Lan Đình. Đang định rời đi, đột nhiên thấy tay hắn khẽ động.
Cả người ta run lên. Sợ mình nhìn nhầm, ta chăm chú nhìn chằm chằm tay hắn.
Quả nhiên, tay hắn bắt đầu cử động mạnh hơn, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Tử Chiêu, Tử Chiêu.”
Cho đến khi hắn mở mắt.
Nước mắt tôi rốt cuộc không kìm được, kích động lao về phía hắn.
Hắn lập tức ho dữ dội:
“Ngươi muốn đè chết ta à!”
Ta vội vàng rời khỏi người hắn, nhưng hắn lại vòng tay ôm chặt lấy ta, trên môi nở nụ cười ranh mãnh:
“Một nam tử lớn thế này mà còn khóc lóc, Tử Chiêu, ngươi thật đáng yêu!”
Ngươi——"
Tức giận đến mức tôi đứng dậy không thèm để ý đến hắn.
Ai ngờ hắn lại lấy tay che miệng vết thương, liên tục kêu đau, ta vội vàng kiểm tra vết thương của hắn.
Hắn ôm chặt lấy ta, nghiêm túc nói: “Tử Chiêu, cảm ơn ngươi, là ngươi đã cứu mạng ta.”
Trong lòng ts biết hắn đang giả vờ, nhưng vẫn không đẩy hắn ra. Chỉ buồn bã nói: “Ta đâu có cứu ngươi, dù sao cho dù lần này không chết, lần sau ngươi vẫn phải gặp Diêm Vương thôi!”
Hắn hơi cứng người: “Ngươi... ngươi đều biết cả rồi ư?”
Tôi không cho hắn sắc mặt tốt: “Vậy ngươi định giấu ta đến bao giờ?”
“Thật sự coi mình là bách độc bất xâm sao? Lại bị hạ cổ, lại trúng độc!”
Sắc mặt hắn thoáng hiện vẻ áy náy.
Nhận ra hắn mới tỉnh lại, ta liền đổi giọng, nhẹ nhàng hỏi:
"Vậy tất cả những chuyện này đều do tiên đế làm sao? Nhưng chẳng phải hai người là huynh đệ thân thiết sao?"
¹⁰
Về chuyện cũ giữa Thịnh Lan Đình và tiên đế, ta từng nghe được đôi chút.
Tiên đế là con trai của tiên Thái hậu, sinh ra đã là trưởng tử chính thất.
Thịnh Lan Đình lại là con của một phi tần bị thất sủng, cuộc sống chẳng khác gì một kẻ tôi tớ hầu hạ.
Chính tiên đế đã hết lòng giúp đỡ hắn, van nài Thái Hậu đời trước đón hắn về nuôi dưỡng bên mình.
Hai người cùng lớn lên, tình cảm thân thiết, khăng khít hơn cả vàng ngọc.
Sau khi tiên đế đăng cơ thì lập tức phong hắn làm Tề Vương, thân phận vô cùng cao quý.
Đến lúc tiên đế băng hà còn đem con trai duy nhất phó thác cho hắn trước lúc lâm chung.
Hắn đã dốc hết tâm sức nuôi dưỡng tân hoàng, đến nay vẫn được xem là một giai thoại đẹp.
Thịnh Lan Đình cười nhạt, ngữ khí lại ẩn chứa sự bi thương khó tả: “Sống trong hoàng thất, đấu đá lẫn nhau là chuyện tầm thường nhất, chỉ là ta vẫn luôn không hiểu rõ mà thôi.”
“Thật ra dù hắn không nói, ta cũng sẽ tận tâm phò tá bệ hạ cho đến khi trưởng thành. Đáng tiếc a, hắn không tin ta.”
“Ta trúng là tử mẫu cổ, ta là tử cổ, bệ hạ là mẫu cổ. Tử cổ và mẫu cổ sinh mệnh tương liên, một khi mẫu cổ chết, tử cổ cũng sẽ nổ tung mà mất mạng nhưng nếu tử cổ chết, mẫu cổ lại an toàn vô sự.”
“Hắn còn sợ ta cầm tù bệ hạ, lại hạ phệ tâm tán vào chén rượu của ta, khiến ta mỗi tháng cuối tháng phải chịu đựng nỗi đau xương tủy. Chỉ có bệ hạ có giải dược, mà ta phải chịu đựng đến khi qua mười lăm năm mới có thể đau đớn mà chết."
"Có lẽ thân là đế vương, sẽ vĩnh viễn không tin tưởng bất kỳ ai đi!"
"Ta không biết phải cảm nhận thế nào, đột nhiên rất muốn ôm hắn một cái. Hắn thật sự quá khổ, huynh trưởng kính trọng nhất lại hạ độc hắn, không hề tin tưởng hắn. Ngay cả hoàng đế do chính tay hắn nuôi dưỡng lớn lên, cũng một lòng muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Hai người đều là chí thân của hắn, hai người đều muốn mạng hắn. Nỗi thống khổ và tuyệt vọng nhất trên thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thật ra chỉ còn 5 năm nữa, nhưng bệ hạ vẫn không chờ được. Hắn sợ ta cưới vợ sinh con, uy hiếp đến hắn, nhưng ta vì để hắn yên tâm, cưới nam nhân làm Vương phi, muốn hắn bỏ đi nghi ngờ. Vậy mà hắn vẫn không tin ta, giờ đây liền muốn ta chết."
Ta không biết bản thân nên cảm thấy thế nào, chỉ là đột nhiên rất muốn ôm lấy hắn.
Hắn thực sự quá khổ sở.hHuynh trưởng kính trọng nhất lại hạ độc hắn, không hề tin tưởng hắn.
Ngay cả hoàng đế do chính tay hắn nuôi dưỡng lớn lên, cũng một lòng muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Hai người đều là thân nhân của hắn, đều muốn mạng hắn.
Nỗi thống khổ và tuyệt vọng nhất trên thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vì thế ta chủ động ôm lấy hắn: “Không sao, ngươi còn có ta, ta sẽ cùng ngươi tìm cách.”
Hắn đột nhiên "phụt" một tiếng cười: “Tử Chiêu không phải không muốn làm Vương phi sao? Nếu ta chết, ngươi chẳng phải sẽ được tự do sao?"
Ta tức đến muốn mắng hắn. Nhưng nhịn xuống.
Chỉ cười nói: “Được thôi, vậy ta tiện thể giúp ngươi đốt hết những bức họa đó cho ngươi nhé!”
Hắn đột nhiên sững sờ, tai nhanh chóng đỏ ửng: “Ngươi... ngươi đều thấy rồi ư?”