¹

“Cái gì? Các người lại muốn gả ta cho Thịnh Lan Đình? Hắn là nam tử đó! Phụ thân, người đang nói đùa sao?”

Ta không dám tin mà nhìn phụ thân.

Giờ phút này, hắn ngồi nơi thượng tọa, mặt mày lạnh lẽo, không mang chút ôn nhu nào, xa lạ đến tàn nhẫn.

Người trước mắt này, liệu còn xứng làm phụ thân ta không?

Ta biết hắn xưa nay lòng tham không đáy, một dạ cầu vinh, chỉ mong thăng quan phát tài. Thế nhưng không ngờ, nay lại hoang đường đến mức này!

Huống hồ ta đường đường là bậc nam nhi bảy thước, lẽ ra nên xông pha nơi chiến trường, chứ đâu cam chịu để người ta đem ra làm vật hi sinh?

 Từ nhỏ, ta đã đọc sách thánh hiền, một lòng muốn vì “thiên địa lập tâm, vì dân chúng lập mệnh.”

Vậy mà hôm nay, lại bị ép uổng như thế này sao?

Đích mẫu đứng bên cười lạnh:

“Ngươi thật không biết tốt xấu!

“ Trong kinh thành này, ngươi có biết bao nhiêu thế gia quý nữ, tiểu thư muốn làm Nhiếp Chính Vương phi không? "

Bà ta khinh khỉnh:

“Ngươi thế mà lại không muốn? Nếu không phải là khuôn mặt này của ngươi còn có chút ưa nhìn, vậy đến cả tư cách gả cho hạ nhân Thịnh phủ ngươi cũng không có!”

Ta không thể nghe thêm được nữa, phất tay áo định rời đi:

"Các người có nói nữa cũng vô dụng! Ta, Thẩm Vân Tuyên, thân là nam nhi đội trời đạp đất, tuyệt đối sẽ không gả cho một nam nhân!"

Vừa dứt lời, mấy gã sai vặt đã xông tới, không nói một lời liền đem ta trói chặt.

Một tiếng bốp! – phụ thân giáng thẳng một bạt tai lên mặt ta:

“Nghịch tử! Ngươi nghe rõ cho ta! Ngươi gả thì gả, không gả cũng phải gả!"

Ta nuôi ngươi lớn đến chừng này, ngươi báo đáp ta như vậy sao? Người đâu, nhốt nó vào phòng cho ta, đến ngày thành thân mới được thả!”

²

Một tháng sau, ta rốt cuộc vẫn phải khoác lên hỉ phục, lấy thân phận một nam tử ngồi trên kiệu hoa.

Lúc đầu, ta muốn chạy trốn, thế nhưng phụ thân lại có thể dùng tính mạng muội muội uy hiếp ta.

Chúng ta đều là do di nương sinh ra.

Từ khi nương chết, chúng ta ngày ngày dựa vào nhau mà tồn tại trong Thẩm phủ.

Nếu ta không gả, phụ thân liền gả nàng cho Đông Thành lão chưa có vợ.

Thân là huynh trưởng, sao có thể có thể trở mắt nhìn muội muội rơi vào vực thẳm?

Ta đành phải đồng ý hôn sự.

Cưới gả thì có thể, nhưng nếu Thinh Lan Đình kia muốn động vào ta, ta tuyệt đối không nương tay.

Lại nói đến, ta thực sự không thể hiểu nổi.

Thịnh Lan Đình sao có thể chọn một nam tử như ta làm vương phi?

Về Thịnh Lan Đình, ta từng thấy qua vài lần..

Hắn là một Nhiếp Chính Vương dưới một người mà trên vạn người, quyền khuynh triều chính, địa vị không ai sánh bằng.

 Ngày xưa khi tiên đế băng hà, Thái tử mới chỉ bảy tuổi, nên Thịnh Lan Đình đã nhận lệnh lâm nguy, phò tá triều chính cho đến khi tân đế nắm quyền. Mười năm trôi qua, triều đình này cơ hồ đã là thiên hạ của hắn. Tân đế thì chỉ là hữu danh vô thực.

Đích mẫu nói không sai.

Ở Thịnh Kinh rộng lớn này, có nhà quyền quý nào mà lại không muốn gả nữ nhi mình cho hắn?

 Nếu như một người được nhìn trúng, vậy gà chó cũng có thể lên trời*.

(*ý là: cả họ được hưởng phúc lớn, có chỗ dựa, toàn gia nhờ cậy)

Nhưng kỳ lạ thay, Thịnh Lan Đình lại không có bất kỳ động thái gì

Chỉ cần là mĩ nhân được đưa cho hắn, hắn sẽ trả lại một cách nguyên vẹn, không một vết xước.

Người ngoài cũng ngầm hiểu, lại đưa đi vài tiểu bạch kiểm tuấn tú.

Vậy nhưng hắn một người cũng không thu.

Mọi người cũng đành hiểu ra, vị Nhiếp Chính Vương này căn bản không ham mỹ sắc.

Mãi đến lần này, Thịnh Lan Đình lại chỉ rõ muốn nam nhân là ta đây gả cho hắn làm thê.

Ta hoàn toàn khó hiểu.

Hắn rốt cuộc đang có ý gì?

³

Trước cửa Nhiếp Chính Vương phủ, thảm gấm đỏ tươi trải dài, xếp chồng lên nhau, kéo thẳng mười dặm ra ngoài kinh thành.

 Quả nhiên là hôn sự của Thịnh Lan Đình, gần như toàn bộ kinh thành đều kéo đến xem náo nhiệt.

“Không ngờ Nhiếp Chính Vương lại cưới một nam nhân! Thật là thiên hạ to lớn, chuyện lạ gì cũng có!”

“Ngươi thì biết cái gì! Tuyên thiếu công tử kia so nhiều nữ tử không biết còn phải đẹp hơn mấy phần, đổi lại là ta, ta cũng… Ha ha ha…”

“Cũng đúng, đó là đệ nhất công tử kinh thành, tuy chỉ là thứ nam, nhưng dung mạo tuyệt mỹ, văn tài nổi bật, cũng chỉ có nhân vật xuất chúng như vậy mới dược gả cho nhiếp chính vương đương triều!”

Ta im lặng nghe, tay không khỏi nắm chặt thành quyền.

Nghĩ lại, ta , Trần Vân Tuyên, vốn được mọi người ca tụng là ‘đệ nhất công tử’, giờ đây lại trở thành trò cười trong miệng người khác. Thật sự nực cười.

Ta mặc kệ Thịnh Lan Đình nắm tay mình đi hoàn thành hết các nghi thức, cuối cùng bị đưa vào động phòng. Hiện giờ vẫn là đầu xuân, đêm đến khí lạnh buốt người. Nhưng tay ta nắm chặt chủy thủ, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Nếu Thịnh Lan Đình dám động chạm ta, cùng lắm thì ta sẽ liều mạng với hắn.

Tấm rèm cửa đột nhiên bị đẩy ra. 

Một đôi giày gấm Tứ Xuyên đen tuyền lọt vào mắt ta.

 Lòng ta đột nhiên khẽ run lên.

 Ta không nhìn rõ dáng vẻ đối phương, chiếc khăn voan đỏ long phượng trình tường che khuất tầm nhìn của ta. Ngay lập tức, khăn voan đỏ được vén lên. Ta bất ngờ đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng thấu xương.

Dưới ánh nến đỏ, một nam tử mặc hỉ phục đỏ thẫm từ từ bước đến trước mặt ta. Gương mặt tuấn mỹ như tượng tạc mang theo một nụ cười nhạt.

 Hắn khẽ nhếch mày, tỉ mỉ quan sát ta một lượt, duỗi tay ra muốn chạm vào mặt ta.

Ta nắm chặt chủy thủ đâm về phía hắn.

Hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại không hoảng hốt mà lấy ngón tay hất ra

Chủy thủ sắc bén quét qua khuôn mặt hắn, rơi xuống trên mặt đất.

Trong nháy mắt, trên má trái của hắn chảy ra một dòng máu tươi.

Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay chấm một ít, ngắm nghía, song lại rất hứng thú cười:

“Vương phi hoang dã như thế, bản vương rất thích.”

Một tiếng vương phi, suýt nữa khiến ta tức chết.

Lão tử là đàn ông! Cái gì mà vương phi, vương phi cái con khỉ!

Ta hung tợn nhìn chằm chằm hắn, giận sôi máu: “Thịnh Lan Đình, rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn cưới ta? Chúng ta đều là nam nhân! Ngươi nếu đầu óc có vấn đề, thì mau đi chữa đi!”

“Người khác sợ ngươi, nhưng ta thì không sợ ngươi!”

“Ngươi nếu dám đụng vào ta dù chỉ một chút, ta liền... khiến ngươi không làm được nam nhân nữa!”

Nụ cười hắn lại càng mất nhân tính, tựa như phát hiện cái gì thú vị:

"Trước đây nghe nói Vương phi ôn nhu nhã nhặn, là khiêm khiêm quân tử, không ngờ cũng biết chửi mắng nha?" Hắn trêu chọc

“Bất quá Vương phi tức giận, ngược lại lại càng đáng yêu.”

Ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Đáng yêu cái đầu nhà ngươi!

“Thịnh Lan Đình! Lão tử là nam nhân!”

Hắn cười: “Vậy thì sao?”

Tôi còn định cãi cọ thêm với hắn nữa, thì hắn lại bắt đầu cởi quần áo.

Ta: “……”

Toát mồ hôi lạnh!

Ta lập tức căng thẳng: “Ngươi... ngươi đừng có qua đây! Ta nói được thì làm được!”

Thế nhưng hắn chẳng hề bận tâm, cứ thế khoác y phục thoải mái leo lên giường, nằm xuống ngay bên cạnh ta, chẳng bao lâu đã phát ra tiếng ngáy đều đều.

Ta: “???”

Đây là ý gì? Thả lỏng cảnh giác? Hay định đánh úp ban đêm?

Thật ra cả ngày hôm nay ta đã mệt đến mức mắt díp lại, chỉ muốn lăn ra ngủ một giấc cho đã.

Nhưng ngặt nỗi, người nằm bên cạnh quá nguy hiểm, ta nào dám lơ là, đành cắn răng cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ.

Chỉ là... cuối cùng vẫn không địch lại được.

Không bao lâu sau, ta chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Vì vậy ta đã chẳng hề biết—

Người bên cạnh ta đột nhiên mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như muốn xuyên qua tâm can.

Ngay sau đó, khóe môi hắn khẽ nhếch, vẽ nên một nụ cười đầy ý vị.

Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Thịnh Lan Đình đã rời đi. 

Ta cẩn thận kiểm tra quần áo, xác nhận không tổn hại gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương quản gia từ bên ngoài bước vào, phía sau là mấy thị nữ, lần lượt bưng các vật dụng rửa mặt lên. Hắn cúi người hành lễ với ta: 

“Bẩm Vương phi, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời người chốc nữa hãy dùng bữa.”

 "Còn có, Vương gia biết ngài thích đọc sách, đặc biệt dặn dò nô tài báo với ngài rằng ngài có thể tùy ý ra vào thư phòng.”

Mắt thấy các thị nữ muốn lại gần, ta đột nhiên cảm thấy rất lúng túng. 

Mặc dù ta dựa vào tướng mạo và tài học được mệnh danh là đệ nhất công tử, nhưng ở Thị Lang phủ, hoàn cảnh của ta lại chẳng hề dễ chịu. 

Di nương vốn là ca kỹ ở thanh lâu, sau một đêm phong lưu với phụ thân thì có ta, về sau được đưa về phủ làm thiếp. 

Đích mẫu coi bà như cái đinh trong mắt, ngày ngày tra tấn nàng. Sau khi sinh hạ tiểu muội không lâu, bà cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, lìa đời..

Từ đó về sau, ta sống trong Thẩm phủ chẳng khác gì hạ nhân. 

Ăn đồ thừa, mặc y phục cũ.

Nếu không phải phụ thân coi trọng tài hoa đọc sách mà ta bộc lộ từ nhỏ, e rằng ta cũng đã đi theo di nương rồi. Nào có được đối xử như một công tử trong danh gia vọng tộc?

Nên bây giờ có hạ nhân hầu hạ, ta quả thật không quen.

Vương quản gia cười: “Vương phi đừng câu nệ, ngài là chủ nhân vương phủ, tất thẩy những thứ này là điều đương nhiên.”

Ta không thể nhịn được nữa.

“Vậy các ngươi sau này đừng gọi ta vương phi nữa, nghe chối tai quá!"

Ai ngờ Vương quản gia lại đồng ý ngay tắp lự: “Vâng, Vương phi.”

Ta lại một lần nữa, suýt chút nữa hộc máu.

Dùng bữa xong, ta vừa định đi thư phòng xem thử, trùng hợp có một nữ tử từ xa chạy tới.

Khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng vẻ ung dung hào hoa.

 Vương quản gia lập tức hành lễ: "Nô tài ra mắt công chúa." Ta lập tức hiểu ra, nàng là muội muội của Thịnh Lan Đình, Triều Hoa công chúa Ngụy Sở Tịch.

Nàng trợn tròn đôi mắt, nhìn chăm chú vào ta, cặp mắt xinh đẹp tuyệt trần kia không dấu nổi sự kinh ngạc. 

"Ngươi chính là Nhị tẩu sao? Thật là một mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại a! Thật sự còn đẹp hơn cả nữ tử nữa!" 

“Ta nghe nói Nhị ca lại cho phép ngươi đi thư phòng, trời biết, thư phòng của hắn ai cũng không được vào đâu!”

Lại nhị tẩu cái đ.ầu ca ca ngươi!

Không biết vì sao, mặt nàng hơi đỏ, khiến ngũ quan càng thêm minh diễm động lòng người.

Bất quá chỉ là một cái thư phòng cũ nát, có gì mà đáng kinh ngạc chứ? 

Dù sao cũng là một mỹ nhân nũng nịu, ta cố nhịn xúc động muốn cãi lại. Cười nói: “Công chúa gọi ta Vân Tuyên là được rồi.”

Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên đi tới, vòng tay ôm trọn lấy eo ta.

Ta mất đà ngã vào một lồng ngực quen thuộc.

Không cần đoán cũng biết là ai.

Là Thịnh Lan Đình chứ còn ai, nghĩ làm gì? 

Ban ngày ban mặt, hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp, danh dự của ta sẽ hủy hoại trong một sớm mất. 

Chẳng bằng giết quách ta cho xong.

Khổ nỗi hắn cao hơn ta một chút, đầu ta vừa vặn tựa vào ngực hắn, giống như một con chim nhỏ đang e thẹn nấp vào người tên kia.

Quả nhiên, Ngụy Sở Tịch bên cạnh "phụt" một tiếng cười, vội vàng bỏ đi: "Cái đó... Ta không quấy rầy huynh tẩu nữa, hai người cứ tiếp tục nhé!" 

Ngay cả khuôn mặt già của Vương quản gia cũng hồng lên một chút, kịp thời lui xuống.

Ta muốn vùng thoát ra để giải thích, chẳng hiểu sao hắn càng ôm càng chặt, rất nhanh khiến ta thở hổn hển.

Ta tức đến độ dùng sức cho hắn một cước, lúc này mới chịu buông ta ra.

“Thịnh Lan Đình, ngươi đừng có mà quá đáng!”

Nào ngờ hắn vẻ mặt thản nhiên: “Ngươi là Vương phi của ta, ta muốn thế nào thì thế đó!”

“Ngươi...”

Ta bị hắn chặn họng, không nói nên lời, xoay người định đi.

 Ai ngờ hắn lại lần nữa giữ chặt ta, hơi nhướng mày: 

Không ngờ hắn lại nắm tay ta lần nữa, nhướng mày nói:

“Không muốn xem Thủy Kim Nguyên Thiếp của Nam Lâm tiên sinh sao? Ta nghe nói ngươi tìm nó đã lâu, chẳng lẽ không muốn xem?”

“Thật sao? Ngươi tìm được ở đâu? Là bản chính sao?”

Có lẽ vì quá kích động, ta hoàn toàn quên mất tay mình vẫn bị hắn nắm chặt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play